Hôm nay,  

Viết Nhân Father’s Day: Tình Cha

16/06/200400:00:00(Xem: 117119)

Người viết: PHAN CHIẾN
Bài số 564-1102 VB3150604

Tác giả Phan Chiến hiện đang sống ở Memphis Tennesse, làm việc cho hãng Fedex. Có vợ một con gái tên Khả Aùi. Sau đây là bài viết của ông nhân ngày lễ Father ‘s Day sắp tới.
*

Nhân dịp về California thăm cha tôi trong mùa lễ Father Day tôi muốn viết lên đây để tưởng nhớ 15 năm ngày nội tôi đã ra đi và cám ơn sự hy sinh vô cùng lớn lao của cha tôi dành cho chúng tôi.
Ngày anh Ba tôi và tôi vượt biên bằng đường bộ, chúng tôi đi từ Sàigòn lên Cam Bốt và thuê ghe để nhờ chở qua bên Thái Lan. Sau chặng đường bộ đầy bất trắc là tới bờ sông biên giới giữa Thái Lan-Cam Bốt. Chủ ghe bắt chờ trời tối họ mới chở đi, ban ngày sợ Hải quân Thái Lan biết được.
Khoảng 7 giờ tối, ghe vừa ra giữa dòng sông thì tàu Hải quân Thái Lan chạy tới. Ghe chúng tôi phải trở lại tìm đường trốn, chờ tàu Hải quân đi qua. Sau đó chủ ghe cho chúng tôi mỗi người một bình sữa để làm phao. Ghe vừa ra giữa dòng sông thì họ xô chúng tôi xuống và trở về. Chúng tôi bắt buộc phải lội qua bên phía Thái Lan.
Khi lính Thái bắt gặp chúng tôi, họ cho chúng tôi ăn uống và bắt chúng tôi phải bơi về Cam Bốt. Ngôn ngữ bất đồng chúng tôi lại không biết tiếng Anh, lính Thái bắn doạ chúng tôi, nên chúng tôi phải bơi ra giữa dòng sông. Thay vì bơi về chúng tôi bơi ngược hướng Bắc và tấp vào một ngôi làng của người Thái Lan. Gặp dân Thái, trời tối lại ướt lạnh nên họ cho chúng tôi ở tạm. Từ sáng hôm sau, mỗi ngày họ bắt chúng tôi theo họ lên rừng đốn cây chặt tre đem về và họ chỉ cho một phần ăn trưa bằng một chén cơm trắng và muối. Sau hai tháng họ đem chúng tôi trao trả cho Cộng sản Việt Nam ở biên giới. Cộng sản VN đem chúng tôi về nhốt trong khám Chí Hoà. Từ nhà tù, hai anh em tôi liên lạc được với anh Hai tôi và anh Hai tôi phải hối lộ hai lượng vàng họ mới thả ra. Con đường vượt biên đường bộ vậy là hết hy vọng.
Sau chuyến đi ấy cha tôi ở Mỹ biết được nên mượn tiền gởi về cho chúng tôi đóng ghe vượt biên. Năm 1988 chúng tôi đến Mã Lai và sau đó đoàn tụ với cha tôi năm 1989. Chúng tôi cũng được cho cắp sách đến trường, sau khi tốt nghiệp trung học, nhận thấy cha tôi quá cực khổ với chúng tôi nên tôi đi làm.
Trong thời gian đi làm tôi quen được một cô gái tên Mai. Mối tình của chúng tôi được sự chấp thuận của cha tôi và bên phiá nhà gái. Bạn gái tôi là người theo đạo Công giáo nên khuyên tôi tin Chúa. Tôi về xin phép cha tôi để rửa tội cùng người yêu, hầu có thể sống được lâu dài hạnh phúc. Lời xin của tôi được cha tôi chấp thuận ngay, dù ông là người Phật giáo.
Khi từ California về Memphis để dự đám cưới chúng tôi, cha tôi gọi hai chúng tôi lại và kể cho biết ngày cha mới về thành phố nhỏ ở Tiểu bang Arkansas, ở đó không có Chùa nên mỗi Chúa nhật cha vẫn đi lễ nhà thờ Công giáo để cầu nguyện cho chúng tôi.
Theo lời ông kể, một hôm đến chơi nhà một người bạn cha tôi trông thấy bức tượng Chúa nằm nơi garage, cha tôi ngỏ lời xin người bạn thỉnh về để thờ. Người bạn bằng lòng, cha tôi đem tượng chúa về sơn lại khung ảnh, cắt kiếng mới, thay bóng đèn trên đầu tượng Chúa và trịnh trọng treo lên trước phòng khách hướng ra ngoài. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, trong nỗi cô đơn tuyệt vọng và nhớ đàn con còn đang sống trong gông cùm Cộng sản, cha tôi đã cầu nguyện một mình với bức tượng Chúa.


Sau đó cha tôi đã gặp người mẹ nuôi người Mỹ bán cho ông căn nhà nên sau này khi qua chúng tôi mới có nơi cư ngụ. Bà mẹ nuôi người Mỹ còn đứng ra bảo lãnh cho cha tôi mượn tiền của ngân hàng Mỹ để gởi về cho chúng tôi đóng ghe vượt biển. Nhờ vậy, chúng tôi mới đến được nước Mỹ đoàn tụ với cha tôi năm 1989.
Sau khi kểvề hành trình của bức tượng Chúa từ garage nhà người bạn tới phòng khách nhà chúng tôi, cha mới khuyên nhủ: Hai con bây giờ đã tin Chúa, hai con phải trở về căn nhà cũ của cha nơi anh Hai con đang ở mà thỉnh tượng Chuá đó về mà thờ. Điều cha lưu ý các con là hãy để tượng Chúa vào một nơi tôn nghiêm và tuyệt đối ngọn đèn trên đầu tượng không bao giờ được tắt. Hằng đêm trước khi đi ngủ các con hãy cầu nguyện như cha đã cầu nguyện. Sự thành tâm ấy sẽ được ơn trên phù hộ cho mọi điều đều được như ý và mãn nguyện.
Mặc dù có lời cha, sau đám cưới chúng tôi bận đủ thứ chuyện, không thực hiện được việc trở về ngôi nhà cũ ở tiểu bang Arkansas để thỉnh tượng Chúa. Công việc chúng tôi làm ăn thật khó khăn. Đời sống thấy ngày càng buồn chán, đưa tới cảnh ham mê cờ bạc nên nợ nần chồng chất. Cứ vậy cho tới khi chúng tôi có dịp thực hiện lời cha khuyên bảo.
Từ khi thỉnh được tượng Chuá về, ngôi nhà chúng tôi đang sống buồn chán bỗng như có một cái gì thiêng liêng làm cho chúng tôi tin tưởng và cầu nguyện. Đời sống an bình lại. Công việc thuận lợi hơn. Từ đó chúng tôi sinh được một bé gái đặt tên là Khả Aùi, rồi chúng tôi mua được căn nhà, rồi mua được một tiệm nữa.
Thời gian này tôi xin chuyển về làm ca đêm để ban ngày phụ với vợ tôi trông coi cửa tiệm, chúng tôi mới mua thêm được một căn nhà, căn nhà cũ chúng tôi cho thuê. Nhân dịp dọn đi một tiểu bang khác người bạn lại sang cho tôi một nhà hàng kế bên tiệm Beauty Salon.
Cuộc sống của vợ chồng tôi bây giờ đã ổn định, con gái tôi Khả Aùi đã lớn vào trường. Nhìn lại bao năm qua với sự hy sinh vô cùng lớn lao của cha tôi, cùng sự chỉ dạy của cha tôi hãy tin vào niềm tin mà mình đang có thì mọi điều sẽ tốt đẹp, ngọn đèn trên đầu tượng Chúa vẫn sáng thường xuyên, và những cầu xin của chúng tôi đã thoả mãn.
Nhớ lại tuổi thơ khi cha tôi ra đi để lại anh em tôi, lúc đó tôi vừa tròn 4 tuổi, phải ra đồng phụ với nội tôi để làm ruộng. Giờ đây sau 15 năm nội tôi đã mất, cuộc sống của chúng tôi không còn lo lắng thì nội không còn nữa. Riêng cha tôi thì đã về California sống cùng với bà con và bạn bè vui hưởng miền nắng ấm Cali để an hưởng tuổi già sau bao nhiêu năm vất vả vì chúng tôi.
Bây giờ chúng tôi mới tin những lời chỉ dạy của cha tôi mới là đúng. Phải tin vào đức tin mình có sẵn, thượng đế sẽ ban nhiều ân sủng cho bạn nếu bạn cầu xin và tuyệt đối đừng bao giờ làm một điều gì phạm đến đức tin của bạn đang có và phải biết yêu thương mọi người như chính yêu thương bạn vậy, thì bạn sẽ có một cuộc sống và một niềm hạnh phúc vĩnh cửu.
Nhân ngày Father Day, tôi muốn viết những dòng chữ nầy để kính nhớ đến nội tôi đã 15 năm ra đi bỏ chúng tôi, và nói lên lòng biết ơn của chúng tôi với người cha kính yêu.
Con xin cám ơn cha đã cho chúng con tất cả cùng với sự hy sinh quá lớn lao mà chúng con không thể nghĩ tới được ngày hôm nay. Cám ơn đất nước và nhân dân Hoa Kỳ đã rộng vòng tay cưu mang và nuôi dưỡng chúng tôi, cho chúng tôi có được ngày hôm nay. Xin Thượng Đế ban phước lành cho nước Mỹ cùng tất cả quý vị.

Memphis nhân mùa Father Day
Chiến Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,063,355
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến