Hôm nay,  

Chuyện Tình Ở.... Phòng Lab

01/07/200400:00:00(Xem: 141888)
Người viết: TỐ TÂM
Bài số 574-1112 VB3290604

Tố Tâm đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, trong số này có bài “Mẹ Chồng Nàng Dâu” đang trong “Top 10” về số lượng người đọc. Tác giả cho biết cô là con gái một gia đình H.O., đang học “bán thuốc tây” tại miền Đông. Sau đây là bài viết mới của cô, một chuyện tình nhẹ nhàng.
*
Tôi lững thững xách tập vào lớp. Hắn đã đến trước và cũng như mọi ngày, hắn dể một cuốn tập lên bàn bên cạnh xí chổ cho tôi. Tôi gật đầu chào hắn rồi ngồi xuống ghế. Cả lớp học 60 mạng mà chỉ có hắn và tôi là người Việt Nam. Lúc biết nhau là người Việt Nam, cả hắn và tôi đều mừng rỡ vô cùng, suýt ôm chầm lấy nhau.
Ngày orientation, tôi dớn dác nhìn xung quanh tìm kiếm đồng hương nhưng vẫn không thấy mạng nào. Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba đi học tôi cũng không thấy ai. Cho dến ngày thứ tư, giờ đầu tiên trong lớp thực tập mổ xác người chết, tôi rùng mình chóng mặt định lén ra ngoài cửa đổi không khí thì hắn ở đâu lù lù hiện ra. Hắn nói bằng tiếng Việt:
- Sợ hả! Cứ nhắm mắt mổ đại như mổ.... gà rồi dần dần quen thôi!
Tôi trợn mắt nhìn hắn. Thế là chúng tôi quen nhau. Hắn tên là Tuấn. Học cùng lớp với tôi nhưng làm thí nghiệm ở gruop khác. Ngày đi orientation và mấy ngày học đầu hắn bị bịnh nên vắng mặt. Hôm nay là ngày đầu tiên của hắn. Hắn ít nói. Có lẽ hắn sợ nói nhiều..... dư! Tôi thì trái lại. Hễ ai mà ít nói thì tôi ào ào nói cho bõ ghét! Ngược lại, nếu ai mà nói nhiều thì tôi đâm ra..... hiền khô, ít nói. Cũng tại hắn ít nói cho nên khi nói chuyện hắn hay bị tôi bắt nạt. Ví dụ như bữa đó hắn hỏi tôi cách download lecture của ông thầy từ computer ở nhà. Tôi thao thao bất tuyệt giảng giải cho hắn. (Tôi cũng không giỏi giang chi. Computer thì dốt chưa có ai.... dốt bằng. Bà chị học computer làm sẵn cho tôi mọi thứ. Tôi chỉ nói lại cho hắn cách mà bà chị đã.... nói chứ tôi chưa hề làm). Nói xong, thấy hắn ngồi im, tôi hỏi:
- Dễ ợt phải không" Tối nay Tuấn về download bài hay để mai"
Cỡ chừng..... 5 phút sau hắn mới mở miệng:
-Vân nói nhanh quá, Tuấn nghe không kịp làm sao mà nhớ nổi.....
Trời đất ơi! Nghe không kịp vậy mà hắn cũng không chịu lên tiếng để tôi nói chậm hơn. Rõ phí thì giờ. Nói chuyện với một người như hắn thiệt là hao năng lượng. Có lẽ hắn hiểu được điều đó cho nên ngày hôm sau, trước lúc tan trường, hăn ngoắc tôi:
-Vân ơi, chờ Tuấn nói cái này này.....
Hừ! Lại hỏi cách download bài nữa chứ gì! Lần này thì bà cóc thèm chỉ nữa đâu nhé! Tôi đứng lại chờ.


-Giờ Lunch chờ Vân trong cafeteria mà không thấy. Cho Vân cái này này.
Hắn lôi từ trong backpack ra một túi nilon rồi dúi vào tay tôi. Hắn nói nhanh:
-Bánh dẻo đó!
Hắn nói nhanh y như có ai cầm gậy rượt khiến tôi đâm..... lúng túng. Tôi nói và không dám liếc nhìn hắn:
-Cám ơn Tuấn nha!
Nói xong, tôi quay gót đi như chạy mặc kệ hắn đứng đó vớoi bộ dạng lóng ngóng với tay chân thừa thãi. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy...... hối hận. Đáng lẽ hôm qua, lúc hắn cho bánh tôi phải cám ơn hắn thật nhiều rồi hỏi thăm vài câu xã giao cho lịch sự. Đằng này, tôi lại quay mặt bước đi y như ma đuổi.
Sáng nay vào lớp, hắn vẫn vào sớm và xí sẵn ghế cho tôi. Nở một nụ cười thật..... thân thiện trên môi, tôi quay qua nói với hắn:
-Bánh dẻo Tuấn cho Vân hôm qua ngon ghê!
(Tôi xạo! Cái bánh vẫn còn nằm nguyên trong túi nilon ở trên bàn học của tôi ở nhà. ) Được khen, hắn có vẻ mừng nhưng ráng giữ vẻ mặt tự nhiên, hắn nói:
-Vân thích loại này hả" Loại này là loại mới ra đó!
Có lẽ nếu còn, ngày mai hắn sẽ đem cho tôi một cái nữa cũng nên. Lúc đó tôi sẽ làm gì với mấy cái bánh này hén! Tôi không thích ăn bánh trung thu bởi vì nó ngọt qúa!
Điều lo lắng của tôi đã dư thừa bởi vì qua ngày hôm sau và hôm sau nữa hắn cũNg không cho tôi thêm một cái bánh nào nữa. Nhưng từ cái dạo "tặng" bánh trung thu tới giờ, ha9'n và tôi có vẻ..... thân nhau hơn.
Chiều nay, vừa rời khỏi lớp thì hắn chạy lại ngoắc tôi:
-Vân nè, đứng lại Tuấn nói cái này này......
- Hummmm, lại cho bánh gì nữa đây""" Tôi đứng lại chờ. Hắn bước đến bên tôi, không cho tôi một cái bánh nào cả, hắn nói bằng một giọng buồn buồn:
-Vân ở lại học nghen. Tuấn nghỉ, không đi học nữa!
Oooops, hăn nói cái gì mà ở lại học.... y như lời trăn trối của một người sắp lìa khỏi cõi đời vậy cà" Tôi hỏi:
-Tuấn nói cái gì"
Hắn nhắc lại:
-Tuấn nghĩ kỹ rồi. Tuấn nghỉ học thôi! Học khó quá! Hai cái test vừa rồi bị fail hết cả hai. Còn làm lab thì khó qúa! Thôi, Tuấn nghỉ học để đi làm.
Vậy là hắn nghỉ học luôn. Mới ngày nào hắn còn nói: "Cứ coi mổ xác người cũng y như mổ gà thì mổ được ngay...... " Hắn dạy tôi cách tưởng tượng đó. Tôi đã làm được! Giờ này tôi có thể ngồi tỉ mỉ bên xác người chết để đọc tên từng sợi gân, mạch máu, thớ thịt trong cơ thể con người. Hắn đã bày tôi cách tưởng tượng xác người chết y như xác..... gà để khỏi sợ.
Vậy mà hắn đã nghỉ mất. Bây giờ mỗi khi làm lab tự nhiên tôi cảm thấy...... nhớ nhớ hắn!
TỐ TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,027,227
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Ông là một y sĩ thuộc hội Ái Hữu Y Khoa Huế Hải Ngoại. Tốt nghiệp Y Khoa Huế năm 1973, thời chiến tranh,
An nô nức mong chờ ngày họp mặt cựu sinh viên, học sinh tỉnh Tây Ninh trên khắp thế giới tổ chức tại miền nam California.
Tác giả là một nhà báo quen thuộc, trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Từ nhiều năm qua, ông là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ
Tác giả tên thật Nguyễn Văn Ni, 70 tuổi, sinh quán Bến Tre. Tại Việt Nam trước 1975, ông giảng viên Đại học Nông Lâm Súc Cần Thơ; Đi lính Khóa 6/70 Thủ Đức.
Tác giả là con của một sĩ quan Võ Bị Đà Lạt, ra đời trong mùa hè đỏ lửa, là một Kỹ sư Dầu Khí đang sống tại Sài Gòn và làm việc cho một Công ty Liên Doanh tại Việt Nam.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô là một nhà giáo, hiện làm việc tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ tại Monterey, California.
Tác giả từng nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago.
Bài viết lá một đoạn ghi ngắn nhân mùa Lễ Tạ Ơn 2015. Tác giả, 82 tuổi, là người viết thân quen với bạn đọc Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Trước 1975 tại Việt Nam, ông là một luật gia, nhà hoạt động văn hóa xã hội.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Bà sinh năm 1948 tại Biên Hòa, cựu học sinh Ngô Quyền. Trước 1975: Dạy học. Qua Mỹ năm 1991 theo diện HO. Bà kể, “Chồng tôi là lính VNCH. Hai con tôi nay là lính Hoa Kỳ.
Bài viết mới của Lệ Hoa Wilson là chuyện của mùa lễ, gồm 2 ngày Cựu Chiến Binh và Lễ Tạ Ơn, cùng trong Tháng 11. Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa,
Nhạc sĩ Cung Tiến