Hôm nay,  

Chuyện Tình Ở.... Phòng Lab

01/07/200400:00:00(Xem: 141911)
Người viết: TỐ TÂM
Bài số 574-1112 VB3290604

Tố Tâm đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, trong số này có bài “Mẹ Chồng Nàng Dâu” đang trong “Top 10” về số lượng người đọc. Tác giả cho biết cô là con gái một gia đình H.O., đang học “bán thuốc tây” tại miền Đông. Sau đây là bài viết mới của cô, một chuyện tình nhẹ nhàng.
*
Tôi lững thững xách tập vào lớp. Hắn đã đến trước và cũng như mọi ngày, hắn dể một cuốn tập lên bàn bên cạnh xí chổ cho tôi. Tôi gật đầu chào hắn rồi ngồi xuống ghế. Cả lớp học 60 mạng mà chỉ có hắn và tôi là người Việt Nam. Lúc biết nhau là người Việt Nam, cả hắn và tôi đều mừng rỡ vô cùng, suýt ôm chầm lấy nhau.
Ngày orientation, tôi dớn dác nhìn xung quanh tìm kiếm đồng hương nhưng vẫn không thấy mạng nào. Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba đi học tôi cũng không thấy ai. Cho dến ngày thứ tư, giờ đầu tiên trong lớp thực tập mổ xác người chết, tôi rùng mình chóng mặt định lén ra ngoài cửa đổi không khí thì hắn ở đâu lù lù hiện ra. Hắn nói bằng tiếng Việt:
- Sợ hả! Cứ nhắm mắt mổ đại như mổ.... gà rồi dần dần quen thôi!
Tôi trợn mắt nhìn hắn. Thế là chúng tôi quen nhau. Hắn tên là Tuấn. Học cùng lớp với tôi nhưng làm thí nghiệm ở gruop khác. Ngày đi orientation và mấy ngày học đầu hắn bị bịnh nên vắng mặt. Hôm nay là ngày đầu tiên của hắn. Hắn ít nói. Có lẽ hắn sợ nói nhiều..... dư! Tôi thì trái lại. Hễ ai mà ít nói thì tôi ào ào nói cho bõ ghét! Ngược lại, nếu ai mà nói nhiều thì tôi đâm ra..... hiền khô, ít nói. Cũng tại hắn ít nói cho nên khi nói chuyện hắn hay bị tôi bắt nạt. Ví dụ như bữa đó hắn hỏi tôi cách download lecture của ông thầy từ computer ở nhà. Tôi thao thao bất tuyệt giảng giải cho hắn. (Tôi cũng không giỏi giang chi. Computer thì dốt chưa có ai.... dốt bằng. Bà chị học computer làm sẵn cho tôi mọi thứ. Tôi chỉ nói lại cho hắn cách mà bà chị đã.... nói chứ tôi chưa hề làm). Nói xong, thấy hắn ngồi im, tôi hỏi:
- Dễ ợt phải không" Tối nay Tuấn về download bài hay để mai"
Cỡ chừng..... 5 phút sau hắn mới mở miệng:
-Vân nói nhanh quá, Tuấn nghe không kịp làm sao mà nhớ nổi.....
Trời đất ơi! Nghe không kịp vậy mà hắn cũng không chịu lên tiếng để tôi nói chậm hơn. Rõ phí thì giờ. Nói chuyện với một người như hắn thiệt là hao năng lượng. Có lẽ hắn hiểu được điều đó cho nên ngày hôm sau, trước lúc tan trường, hăn ngoắc tôi:
-Vân ơi, chờ Tuấn nói cái này này.....
Hừ! Lại hỏi cách download bài nữa chứ gì! Lần này thì bà cóc thèm chỉ nữa đâu nhé! Tôi đứng lại chờ.


-Giờ Lunch chờ Vân trong cafeteria mà không thấy. Cho Vân cái này này.
Hắn lôi từ trong backpack ra một túi nilon rồi dúi vào tay tôi. Hắn nói nhanh:
-Bánh dẻo đó!
Hắn nói nhanh y như có ai cầm gậy rượt khiến tôi đâm..... lúng túng. Tôi nói và không dám liếc nhìn hắn:
-Cám ơn Tuấn nha!
Nói xong, tôi quay gót đi như chạy mặc kệ hắn đứng đó vớoi bộ dạng lóng ngóng với tay chân thừa thãi. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy...... hối hận. Đáng lẽ hôm qua, lúc hắn cho bánh tôi phải cám ơn hắn thật nhiều rồi hỏi thăm vài câu xã giao cho lịch sự. Đằng này, tôi lại quay mặt bước đi y như ma đuổi.
Sáng nay vào lớp, hắn vẫn vào sớm và xí sẵn ghế cho tôi. Nở một nụ cười thật..... thân thiện trên môi, tôi quay qua nói với hắn:
-Bánh dẻo Tuấn cho Vân hôm qua ngon ghê!
(Tôi xạo! Cái bánh vẫn còn nằm nguyên trong túi nilon ở trên bàn học của tôi ở nhà. ) Được khen, hắn có vẻ mừng nhưng ráng giữ vẻ mặt tự nhiên, hắn nói:
-Vân thích loại này hả" Loại này là loại mới ra đó!
Có lẽ nếu còn, ngày mai hắn sẽ đem cho tôi một cái nữa cũng nên. Lúc đó tôi sẽ làm gì với mấy cái bánh này hén! Tôi không thích ăn bánh trung thu bởi vì nó ngọt qúa!
Điều lo lắng của tôi đã dư thừa bởi vì qua ngày hôm sau và hôm sau nữa hắn cũNg không cho tôi thêm một cái bánh nào nữa. Nhưng từ cái dạo "tặng" bánh trung thu tới giờ, ha9'n và tôi có vẻ..... thân nhau hơn.
Chiều nay, vừa rời khỏi lớp thì hắn chạy lại ngoắc tôi:
-Vân nè, đứng lại Tuấn nói cái này này......
- Hummmm, lại cho bánh gì nữa đây""" Tôi đứng lại chờ. Hắn bước đến bên tôi, không cho tôi một cái bánh nào cả, hắn nói bằng một giọng buồn buồn:
-Vân ở lại học nghen. Tuấn nghỉ, không đi học nữa!
Oooops, hăn nói cái gì mà ở lại học.... y như lời trăn trối của một người sắp lìa khỏi cõi đời vậy cà" Tôi hỏi:
-Tuấn nói cái gì"
Hắn nhắc lại:
-Tuấn nghĩ kỹ rồi. Tuấn nghỉ học thôi! Học khó quá! Hai cái test vừa rồi bị fail hết cả hai. Còn làm lab thì khó qúa! Thôi, Tuấn nghỉ học để đi làm.
Vậy là hắn nghỉ học luôn. Mới ngày nào hắn còn nói: "Cứ coi mổ xác người cũng y như mổ gà thì mổ được ngay...... " Hắn dạy tôi cách tưởng tượng đó. Tôi đã làm được! Giờ này tôi có thể ngồi tỉ mỉ bên xác người chết để đọc tên từng sợi gân, mạch máu, thớ thịt trong cơ thể con người. Hắn đã bày tôi cách tưởng tượng xác người chết y như xác..... gà để khỏi sợ.
Vậy mà hắn đã nghỉ mất. Bây giờ mỗi khi làm lab tự nhiên tôi cảm thấy...... nhớ nhớ hắn!
TỐ TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,252,274
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến