Hôm nay,  

Hoa Cỏ Lau

20/07/200400:00:00(Xem: 105561)

Người viết: TƯỜNG CHINH
Bài số 588-1126-vb2190704

Tác giả Tường Chinh sinh năm 1974, sinh viên cao học tại Vanguard University về Organizational Leadership, hiện cư trú tại Placentia, Nam Caifornia. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là một truyện tâm tình nhẹ nhàng. Bài viết ngắn thứ hai thể hiện sự quan tâm về vấn đề giáo dục.
*

Tôi và anh quen nhau gần bảy năm và chúng tôi có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Tốt nghiệp đại học ngành lịch sử Hoa Kỳ và Nhật Bổn (American- Japanese History) của những thập kỷ từ 16 đến 18, anh không những vừa đi làm full-time mà còn quyết định ghi danh đi học cao học full-time tại một trường tin lành tại thành phố Irvine, California.
Vừa học, anh vừa thực hiện một website nhằm mục đích thảo luận, giới thiệu, mua bán và sưu tầm những đồng tiền cũ, sách báo cũ và những tác phẩm nghệ thuật mang đậm nét văn hóa cổ truyền lâu đời trên khắp thế giới nhằm tạo cơ hội cho những nhà khảo cổ học và các giáo sư chuyên nghiệp học hỏi, bảo vệ, gìn giữ và phát huy thêm về những nét đẹp của các nền văn hóa, nghệ thuật và lịch sử của mỗi nước khác nhau. Một lần anh đã lý giải với tôi: "Kệ, chịu cực một chút để vừa có cơ hội kiếm tiền để trả "bills" vừa có cơ hội thực hành, trau dồi kinh nghiệm và để có dịp học hỏi thêm". Sau những giờ làm việc và học, mệt mỏi hay chán nản bởi những cú xốc mà anh vắp phải, anh đều tậm sự với tôi. Tôi đã an ủi, động viên anh không được bỏ cuộc. Ngược lại, anh cũng thường khuyên tôi phải cố gắng, và anh ví von "Cuộc đời là biển cả, ai không bơi sẽ bị chìm".
Chuyến đi thực tập suốt mùa học hơn bốn tháng trời ở tận miền Đông nước Mỹ, ngày trở về anh mang đến tặng tôi một bó hoa cỏ lau, bởi anh biết tôi rất thích loại hoa này, màu hoa tim tím, nâu nâu lẫn với màu xanh của lá, của thân lau ốm ốm, cao cao. Mỗi lần trò chuyện với tôi, anh vẫn gọi đùa tôi bằng cái tên ngộ nghĩnh và dễ thương: "nàng lau đất". Nhìn thấy đôi tay chai xạm đi vì làm việc và học hành cực nhọc nơi xứ lạ quê người của anh, lòng tôi hơi se lại, nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc và hãnh diện về anh.


Thế rồi, thấm thoát thời gian trôi qua khoảng gần ba năm. Anh nhận được bằng cao học, bạn bè, gia đình anh và tôi đã chúc mừng anh. Dù rất thương anh nhưng tôi đã không bộc lộ cho anh biết những ưu tư thầm kín của mình vì nghĩ rằng tôi cần phải hoàn tất chương trình học của mình. Dù sống ở một nước đầy sự tự do và lối sống phóng khoáng của giới trẻ Mỹ, nhưng tôi cố gắng gìn giữ sự trong trắng và chung thủy của một người con gái Á Đông. Tôi quyết định tự lập và không sống chung với anh trước khi đám cưới, nhằm mong ước sẽ có một ngày tôi hoàn tất xong việc học hành và có cơ hội đền đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ mình bằng sự thành công trên lĩnh vực học vấn và sự nghiệp. Bởi vì, sang Mỹ trong những năm gần đây tôi một mình phải bươn chải và định hướng cho tương lai của mình. Tôi đã chọn con đường học vấn làm nền tảng chính cho cuộc đời của mình vì tôi luôn luôn tin rằng kiến thức, kinh nghiệm sống và cách đối nhân xử thế của con người đóng một vai trò quan trọng trong đời sống hằng ngày.
Hai năm sau, khi tôi hoàn tất chương trình đại học tại thành phố Fullerton, tưởng rằng chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân, sẽ hạnh phúc như đã thầm ao ước. Thế nhưng, bỗng nhiên anh thay đổi ý định, rằng anh đã có một phụ nữ khác, rằng anh bị ảnh hưởng nhiều của đời sống vật chất và thể xác của văn hóa thuần túy xã hội phương tây. Ở anh, thêm một chút tính toán về đời sống vật chất, một chút thay đổi về lý tưởng sống, một chút thay đổi về quan hệ hôn nhân và đời sống gia đình.
Suốt mấy năm liền, dù rất nhớ anh nhưng tôi đã cố gắng dồn hết tâm trí và sức lực của mình để tiếp tục theo đuổi vấn đề học vấn và mưu sinh. Bởi vì, tôi đã hiểu một điều rằng không ai thương và hiểu mình bằng chính bản thân mình. Điều tận cùng, hạnh phúc là do chính mình cảm nhận và tạo ra chứ không phải chờ đợi bất cứ một ai đem đến cho mình.
Chiều nay, một bó hoa cỏ lau của ai đó vô tình hay cố ý gửi tặng đã khiến tôi nhớ đến anh rất nhiều, và giá như...
Lỗi ở anh hay lỗi ở tôi"

TƯỜNG CHINH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,382,226
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài mới nhất của tác giả viết về bà Mẹ.
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, cư dân Sacramento, California, từng có văn thơ đăng trên báo chí vùng bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011, với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả tên thật Nhữ Đình Toán, cư dân Santa Ana, cựu sĩ quan CSQG/VNCH (Khóa 1 BTV-Học Viện CSQG), tù cải tạo gần 7 năm, định cư tại Hoa Kỳ từ 1991 theo diện HO-5. Hiện làm việc cho một hãng sản xuất phụ tùng máy bay Mỹ ở Fullerton (CA), có bài đăng trên một số báo tại quận Cam. Ông dự viết về nước Mỹ từ 2005 với tuỳ bút “Để Nhớ Về Saigon.” Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả họ Vũ, cư dân Bắc California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn.Tiếp theo, “Trường Đời: Học Làm Chồng” và “Số Đào Hoa” cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả.Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài mới của tác giả kể về một cô giáo cũ.
Thanh Mai đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết về nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Thanh Mai cho biết cô qua Mỹ từ năm 1993, hiện là Electronic Technician của Honeywell Minnesota. Bài mới nhất của cô là một truyện ngắn về đời sống Mỹ, với đủ loại bảo hiểm và chuyện “đầu tư” cho con cái.
Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy tại địa phương. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ tư của cô.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký vui về chuyến đi Âu châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến