Hôm nay,  

Hoa Cỏ Lau

20/07/200400:00:00(Xem: 105668)

Người viết: TƯỜNG CHINH
Bài số 588-1126-vb2190704

Tác giả Tường Chinh sinh năm 1974, sinh viên cao học tại Vanguard University về Organizational Leadership, hiện cư trú tại Placentia, Nam Caifornia. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là một truyện tâm tình nhẹ nhàng. Bài viết ngắn thứ hai thể hiện sự quan tâm về vấn đề giáo dục.
*

Tôi và anh quen nhau gần bảy năm và chúng tôi có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Tốt nghiệp đại học ngành lịch sử Hoa Kỳ và Nhật Bổn (American- Japanese History) của những thập kỷ từ 16 đến 18, anh không những vừa đi làm full-time mà còn quyết định ghi danh đi học cao học full-time tại một trường tin lành tại thành phố Irvine, California.
Vừa học, anh vừa thực hiện một website nhằm mục đích thảo luận, giới thiệu, mua bán và sưu tầm những đồng tiền cũ, sách báo cũ và những tác phẩm nghệ thuật mang đậm nét văn hóa cổ truyền lâu đời trên khắp thế giới nhằm tạo cơ hội cho những nhà khảo cổ học và các giáo sư chuyên nghiệp học hỏi, bảo vệ, gìn giữ và phát huy thêm về những nét đẹp của các nền văn hóa, nghệ thuật và lịch sử của mỗi nước khác nhau. Một lần anh đã lý giải với tôi: "Kệ, chịu cực một chút để vừa có cơ hội kiếm tiền để trả "bills" vừa có cơ hội thực hành, trau dồi kinh nghiệm và để có dịp học hỏi thêm". Sau những giờ làm việc và học, mệt mỏi hay chán nản bởi những cú xốc mà anh vắp phải, anh đều tậm sự với tôi. Tôi đã an ủi, động viên anh không được bỏ cuộc. Ngược lại, anh cũng thường khuyên tôi phải cố gắng, và anh ví von "Cuộc đời là biển cả, ai không bơi sẽ bị chìm".
Chuyến đi thực tập suốt mùa học hơn bốn tháng trời ở tận miền Đông nước Mỹ, ngày trở về anh mang đến tặng tôi một bó hoa cỏ lau, bởi anh biết tôi rất thích loại hoa này, màu hoa tim tím, nâu nâu lẫn với màu xanh của lá, của thân lau ốm ốm, cao cao. Mỗi lần trò chuyện với tôi, anh vẫn gọi đùa tôi bằng cái tên ngộ nghĩnh và dễ thương: "nàng lau đất". Nhìn thấy đôi tay chai xạm đi vì làm việc và học hành cực nhọc nơi xứ lạ quê người của anh, lòng tôi hơi se lại, nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc và hãnh diện về anh.


Thế rồi, thấm thoát thời gian trôi qua khoảng gần ba năm. Anh nhận được bằng cao học, bạn bè, gia đình anh và tôi đã chúc mừng anh. Dù rất thương anh nhưng tôi đã không bộc lộ cho anh biết những ưu tư thầm kín của mình vì nghĩ rằng tôi cần phải hoàn tất chương trình học của mình. Dù sống ở một nước đầy sự tự do và lối sống phóng khoáng của giới trẻ Mỹ, nhưng tôi cố gắng gìn giữ sự trong trắng và chung thủy của một người con gái Á Đông. Tôi quyết định tự lập và không sống chung với anh trước khi đám cưới, nhằm mong ước sẽ có một ngày tôi hoàn tất xong việc học hành và có cơ hội đền đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ mình bằng sự thành công trên lĩnh vực học vấn và sự nghiệp. Bởi vì, sang Mỹ trong những năm gần đây tôi một mình phải bươn chải và định hướng cho tương lai của mình. Tôi đã chọn con đường học vấn làm nền tảng chính cho cuộc đời của mình vì tôi luôn luôn tin rằng kiến thức, kinh nghiệm sống và cách đối nhân xử thế của con người đóng một vai trò quan trọng trong đời sống hằng ngày.
Hai năm sau, khi tôi hoàn tất chương trình đại học tại thành phố Fullerton, tưởng rằng chúng tôi sẽ đi đến hôn nhân, sẽ hạnh phúc như đã thầm ao ước. Thế nhưng, bỗng nhiên anh thay đổi ý định, rằng anh đã có một phụ nữ khác, rằng anh bị ảnh hưởng nhiều của đời sống vật chất và thể xác của văn hóa thuần túy xã hội phương tây. Ở anh, thêm một chút tính toán về đời sống vật chất, một chút thay đổi về lý tưởng sống, một chút thay đổi về quan hệ hôn nhân và đời sống gia đình.
Suốt mấy năm liền, dù rất nhớ anh nhưng tôi đã cố gắng dồn hết tâm trí và sức lực của mình để tiếp tục theo đuổi vấn đề học vấn và mưu sinh. Bởi vì, tôi đã hiểu một điều rằng không ai thương và hiểu mình bằng chính bản thân mình. Điều tận cùng, hạnh phúc là do chính mình cảm nhận và tạo ra chứ không phải chờ đợi bất cứ một ai đem đến cho mình.
Chiều nay, một bó hoa cỏ lau của ai đó vô tình hay cố ý gửi tặng đã khiến tôi nhớ đến anh rất nhiều, và giá như...
Lỗi ở anh hay lỗi ở tôi"

TƯỜNG CHINH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,733,543
Đó là danh xưng của một anh bạn làm chung hãng với tôi, anh hãnh diện vì anh là con rồng cháu tiên, nhưng anh chỉ dùng tên "con nhà Rồng" xưng cho phái nam mà thôi. Tôi cũng hãnh diện vì tôi tuy là khác giống nhưng chung một giàn. Bài nầy tôi muốn viết về một vài cá tánh của các vị “con nhà rồng” làm chung với tôi mà thôi.
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Nhạc sĩ Cung Tiến