Hôm nay,  

Tình Người Trên Đất Mỹ

01/08/200400:00:00(Xem: 118454)
Người viết: HOÀNG NGUYỄN
Bài số 595-1133-vb6300704

Tác giả tên thật Nguyễn Thu Hoàng, 52 tuổi, cư trú tại Miduest City, OK, hiện là công nhân clean up của trường Rose State College. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là một tự truyện, để nói lên việc tình người tại Mỹ đã "tạo điều kiện cho gia đình tôi và giúp các con tôi trên con đường học vấn."
*

Tôi không biết đây là lần thứ mấy tôi có ý định viết kể các bạn đọc về những vui buồn, đau khổ và hạnh phúc của tôi nói riêng, cả gia đình nhỏ bé của tôi ở xứ người này, lẫn một đại gia đình tôi ở bên kia bờ đại dương nói chung.
Cứ mỗi lần tìm được tờ Việt Báo ở chợ Việt Nam việc trước tiên là tôi tìm đọc các bài viết về nước Mỹ. Bao nhiêu lần cầm viết, nhưng rồi thôi. Tôi sợ văn chương mình vụng về, ý tưởng nghèo nàn, thô thiển, sẽ làm người đọc chán nản. Nhưng rồi, lần này tôi lại có ý viết bài này chỉ mong các bạn đọc san sẻ cùng tôi những thất bại, những đắng cay cùng những ngọt bùi, hạnh phúc sau thời gian đầu ở xứ người này, nhất là những ai có cùng cảnh ngộ như gia đình tôi. Chúng ta có thể san sẻ rút kinh nghiệm để mà cố gắng, phấn đấu trong mọi trường hợp, hầu tìm đến một tương lai hạnh phúc hơn.
Bên quê nhà, tôi là đứa con gái lớn nhất trong một gia đình rất hạnh phúc. Gia đình tôi không giàu nhưng ba má tôi cố gắng lo cho bảy đứa con có điều kiện ăn học. Trên thuận dưới hòa, chị em bảo ban, dìu dắt nhau. Tốt nghiệp tú tài II, thi vào trường cao đẳng sư phạm Vĩnh Long, sau hai năm học, tôi ra trường và là một giáo viên cấp I dạy lớp 5 tại xã An Khánh, tỉnh Đồng Tháp (Sadéc). Tôi dạy chỉ 2 năm thì mất nước. Bao nhiêu người bỏ nước ra đi bằng cách vượt biên đi tìm tự do. Sở dĩ ba má tôi muốn tôi vượt biên là vì tôi có bệnh đau bao tử (cứ đau bụng hoài bao nhiêu thứ thuốc cũng không giảm). Thêm vào đó tôi lại bị viêm xoang mũi. Tôi phải giải phẫu xoang mũi ở bệnh viện Chợ Rẫy năm Mậu Thân 1968, nhưng bệnh không thuyên giảm. Trong người tôi lúc nào cũng có sẵn lọ thuốc nhỏ mũi, vì tôi có thể chết ngạït nếu không có thuốc.
Từng lớp người nối nhau vượt biên, họ đi bằng thuyền bè mà cũng đi bằng đường bộ. Tội nghiệp ba má tôi cũng gom góp tài sản mua vàng lo cho tôi và đứa em trai thứ bảy theo sóng người ra đi, hầu có phương cách chữa bệnh cho tôi. Chị em tôi rời quê nhà vào tháng 5/1982 tàu chúng tôi ghé vào Thailand, sau khi làm thủ tục nhập trại chúng tôi đã là dân tỵ nạn thuộc trại Sikhiu, ở đây có trên 2,000 người Việt tứ xứ sống rất khổ cực, cứ mong cho sớm được các nước tự do nhận để được định cư.
Dân tỵ nạn trong trại sống nhờ vào tiếp tế của thân nhân từ các nước Mỹ, Úc, Canada, Anh... Riêng chị em tôi không có bà con thân nhân nào cả. Chúng tôi sống nhờ sự cung cấp lương thực của Cao ủy. Ba má tôi, một lần nữa thương lo cho chị em tôi đói khổ phải tìm người nhờ chuyển đô sang trại cho chúng tôi, hai ba tháng 50 đô, rồi ba má trả vàng lại cho thân nhân họ ở VN. Tôi khóc nhiều, khóc vì nhớ gia đình nhớ nhà, khóc vì thương nhớ ba má. Tương lai quá đen tối vì các nước thứ ba chưa mở cửa để nhận người tỵ nạn.
Trong trại cũng có nhà thờ, chùa để dân chúng có thể tự do theo tín ngưỡng của mình. Tôi cũng được quý thầy ở dòng giới thiệu với linh mục (người Thái) cho tôi một chân dạy học ở trại hầu giúp con em học Việt ngữ, Toán, Chính tả và Anh ngữ, vừa cho chúng vào một tổ chức học đường có trật tự nề nếp. Đồng thời cha cũng giúp nhóm giáo viên chúng tôi vừa khuây khỏa đầu óc đỡ căng thẳng, vừa giúp chúng tôi có việc làm thêm chút tiền tiêu xài do cha trả công (gần 10 đô/người). Còn em trai tôi ngày ngày cắp sách đến lân la ở các nhóm học anh ngữ để học ké (học lóm vì không có tiền đóng học phí).
Chúng tôi ở trại gần hai năm thì trại mở cửa cho các nước vào làm việc. Trong thời gian này tôi quen người đàn ông anh ta đi vượt biên cùng với đứa con gái lên năm. Anh ta làm quen và giúp đỡ chị em tôi nhiều việc. Dần dần anh ngỏ lời thương tôi. Tôi biết anh đã có gia đình nhưng theo lời anh, anh đã ly dị vợ. Chúng tôi yêu nhau và hẹn ngày gặp lại ở nước thứ ba.
Bấy giờ tôi ở tuổi 29, tôi không hiểu có phải vì yêu mù quáng không" Tôi đặt trọn niềm tin nơi anh mà không cần điều tra lý lịch. Anh lại là người công giáo trong khi tôi đạo Phật, thế nhưng tình yêu của tôi đối với anh rất chân thành. Sau đó ít lâu cha con anh đi Mỹ, vài tháng sau chị em tôi cũng được một hội nhân đạo bảo trợ qua Mỹ theo diện công chức.
Chị em tôi đến Mỹ vào tháng 11/84 tại tiểu bang Massachusetts. Tôi và anh liên lạc và tìm đến nhau, cuối cùng chúng tôi quyết định xây dựng một gia đình mới. Tôi cũng không quên viết thư về xin phép ba má tôi. Lúc đầu hai người không bằng lòng nhưng anh năm lần bảy lượt thư về năn nỉ và hứa sẽ bảo bọc đời tôi cho hết quãng đời còn lại của anh ta. Cuối cùng ba má tôi cũng xiêu lòng chấp nhận. Thế là một đám cưới nhỏ được tổ chức tại nhà, chỉ vỏn vẹn ba bàn tiệc. Những người khách đến dự là các bạn học lớp ESL của tôi. Thế nhưng tôi rất vui lòng sống bên chồng hạnh phúc. Chồng tôi đi làm cho một chủ người Việt, tôi đi học thêm chút Anh văn. Em trai tôi vừa học nghề vừa làm nhà hàng. Còn đứa con gái anh bắt đầu học lớp hai. Gia đình ổn định chừng hai năm thì tôi vỡ lẽ chồng tôi có vợ và bốn con ở VN và cũng là lúc tôi sinh cháu gái đầu lòng năm 1987.


Chồng tôi bắt đầu nhậu nhẹt, thêm máu mê đánh lottery, bỏ bê công ăn việc làm. Gia đình bắt đầu lủng củng. Chúng tôi thường cãi cọ nhau.Tôi phải xin tiền trợ cấp vì gia đình rất thiếu thốn. Tôi muốn níu kéo hạnh phúc gia đình và lúc này tôi sinh thêm một cháu trai nhưng gia đình càng bế tắc. Tôi dành dụm tiền và bồng bế hai cháu về tiểu bang Oklahoma theo lời khuyên của vợ chồng người bạn quen bên trại tỵ nạn. Đứa con chồng tôi, biết tôi sắp đi nó năn nỉ xin theo. Tôi phải vay mượn tiền bạn bè mua cho cháu một vé máy bay đi cùng tôi. Lúc này em trai tôi đã ra trường và moved về Texas nhận việc.
Đến Oklahoma cháu lớn đã học lớp 10 con gái tôi lớp 1 và con trai út mới 3 tuổi. Người bạn giới thiệu cho tôi giữ babysit. Chúng tôi sống cũng tạm ổn. Chừng năm sáu tháng sau chồng tôi lại bay sang năn nỉ cho quay về để cùng lo cho ba đứa con. Chồng tôi đi làm hãng mà đa số là người Việt và Mễ. Anh ấy làm ca hai, ban ngày giúp tôi đưa con đi học còn tôi ở nhà trông coi baby (4 baby) và lo cơm nước gia đình.
Tạm yên chừng 3 năm thì sóng gió lại nổi dậy. Ngày nọ chồng tôi viện lý do nào là anh người đạo công giáo sống với tôi anh có tội vì đã có gia đình bên Việt Nam. Bây giờ anh phải ly dị và sống riêng ở apartment để cho trọn đạo. Tôi như trên trời rơi xuống, tôi khóc lóc van xin anh hãy ở lại gia đình cùng lo cho con. Nhưng máu anh có lẽ đã đông lạnh. Tôi còn ngây thơ đến độ xin anh ân huệ cuối cùng là cứ vào cuối tuần tôi đưa con đến nơi anh ở để chúng được sống bên cha nó vài ba tiếng đồng hồ.
Anh đi rồi tôi như người chết đuối, không công ăn việc làm, mà con còn quá nhỏ. Cháu lớn con gái anh giờ bước vào năm đầu đại học, con gái tôi học lớp 5 và con trai lớp hai. Nhìn con tôi hồn nhiên cười nói mà lòng tôi tan nát. Em tôi đã có vợ con tôi không muốn làm phiền. Tôi không biết tính sao với hoàn cảnh tuyệt vọng của mình.
Mẹ con tôi chỉ có một xe cũ kỹ để làm chân đi lại. Có lúc buồn khổ quá tôi quẫn trí muốn chạy xe tự kết liễu cuộc đời ba mẹ con tôi. Các cha mẹ baby thấy tôi buồn quá họ thăm hỏi làm tôi càng tủi và tâm sự hết hoàn cảnh gia đình. Thế là họ giúp ý khuyên lơn động viên tôi. Họ sẽ đem con đến gửi sớm và sẽ rước con sớm để tôi kịp đi làm ca hai.
Nhờ sự khuyến khích ấy, tôi apply đi làm, tôi lại apply cùng hãng với chồng tôi vì ngoài ra không có nơi nào gần nhà tôi cả. Sáng ba con tôi đi học (2 cháu nhỏ đi school bus, cháu lớn lái xe đi học). Chiều cháu lớn về trông coi 2 em, tôi mới có xe chạy đi làm và đến 1 giờ đêm mới về đến nhà. Cũng vì làm chung hãng với chồng tôi tôi mới vỡ lẽ. Anh ta nào có sợ lỗi đạo gì đâu, mà chẳng qua đang căp với một cô nhỏ hơn tôi 2 tuổi, vừa bên VN qua, cô ấy chưa biết lái xe nhờ anh ấy đưa đón. Tuy làm chung nhưng tôi và cô ấy chưa hề xảy ra một lời to tiếng nào. Tôi phớt lờ và chừng một tuần sau chồng tôi xin nghỉ việc có lẽ vì xấu hổ.
Năm tháng dần qua, chuyện về ông chồng cũ đối với tôi nay đã nguội lạnh, giờ tôi vui với thành tích của ba đứa con. Cháu lớn học xong 4 năm ra trường hiện làm ở bệnh viện. Cháu vừa làm vừa học thêm để lấy bằng master. Con gái tôi học lớp 12 cháu rất chăm học. Con trai tôi học lớp 9, cả hai cứ cuối niên học là đem bằng khen, medal về khoe mẹ.
Đôi lúc nhớ lại gần 20 năm ở Mỹ với biết bao cay đắng, khổ đau, tôi thấy mình nay đã bình an và hiểu biết hơn về tình người. Ở cái xứ Mỹ này ai cũng bảo nơi đây con người sẽ trở thành máu lạnh, trái tim chai cứng. Tôi thực lòng thấy điều này không đúng. Ông chồng cũ của tôi quả là đã đành đoạn vứt bỏ 4 đứa con ở VN và 3 đứa con ở Mỹ. Nhưng nhìn lại, những cô chú cha mẹ của các baby mà tôi từng chăm sóc, tất cả đối với tôi đều tử tế, nhân hậu. Họ cũng sinh sống ở Mỹ này nhưng họ đầy tình người. Vào lúc that vọng nhất, tôi đã nhận được từ họ biết bao lời động viên, an ủi. Không chỉ bằng lời nói mà còn bằng việc làm. Họ giúp thu xếp để tôi có thể vừa coi trẻ vừa đi làm kịp giờ. Có người còn ứng trước cho tôi mượn tiền đổi xe khá hơn để đi làm rồi trừ dần vào tiền giữ baby.
Riêng tôi, tôi suy nghĩ nếu như tôi ở Việt Nam với 3 đứa con còn nhỏ dại. Liệu tôi có lo cho các cháu thăng tiến trên đường học vấn không" Nuôi thân chúng còn chưa xong, lấy đâu mà lo học đại học. Tôi không những lo cho các cháu ăn học mà đối với cha mẹ, các em tôi và ngay con anh ấy tôi vẫn lo tròn (tôi vẫn gửi tiền về hai bên). Bây giờ tâm thần tôi rất thảnh thơi không mảy may bức rứt gì nữa.
Sau những ngày làm việc mệt mỏi, mỗi cuối tuần mẹ con chúng tôi quây quần bên nhau trò chuyện học hành. Con tôi tập đọc báo Việt cho tôi nghe. Lúc trước cháu đọc bỏ dấu sai hết. Con tôi nói "tiếng Việt sao khó quá mẹ, bỏ dấu nhiều quá". Có lần muốn khoe đọc giỏi, cháu cầm tờ báo lên đọc mục quảng cáo công ty dịch vụ mà cháu đọc là công ty đích vú. Cầm CD nhạc Việt Nam cháu mở cho tôi ấy mà. Cháu lại to tiếng đọc Trăng tàn trên hè phở... Tập cho lũ con đọc tiếng Việt, tôi nhiều phen cười muốn đau bụng. Nhưng nhờ mẹ con chăm chỉ, nay các con tôi đều đọc được tiếng Việt đúng dấu.
Con ơi là con, tôi yêu chúng quá, tôi hạnh phúc với chúng quá. Nước Mỹ, quê hương thứ hai của chúng ta, đúng là đã cho ta biết bao cơ hội để phấn đấu. Nhờ quê hương thứ hai này mà chúng ta mới có thể giúp đỡ, san sẻ với thân nhân chúng ta bên quê nhà. Cũng chính từ đất Mỹ này, có biết bao vị ân nhân ẩn danh, đã phải làm lụng cực khổ để có chút quà gửi giúp trại mồ côi này, trại cùi kia. Đất Mỹ này đâu phải là đất thiếu tình người, phải không các bạn.
Tôi biết nhiều bạn đã từng có hoàn cảnh khóa khăn, tuyệt vọng như tôi.
Viết lên hoàn cảnh và tâm sự của mình, tôi mong các bạn hãy cố gắng, sáng suốt, cam đảm để vượt qua. Hãy vững tin vào tình người, tin vào chính mình, con em mình và vững lòng phấn đấu.

Hoàng Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,931,467
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến