Hôm nay,  

Thoang Thoảng Hoa Nhài....

08/08/200400:00:00(Xem: 124488)
Người viết: Sao Nam
Bài số 601-1139-vb8080804

Tác giả tên thật Trần Ngọc Bình, bút hiệu Sao Nam, cựu sĩ quan QLVNCH. Nghề nghiệp tại Việt Nam: Dạy Anh ngữ trước 75 và sau khi đi cải tạo về. Định cư tại Mỹ theo diện HO 6 chuyển qua diện ODP. Hiện cư trú tại Greenville, tiểu bang South Carolina. nghề nghiệp: Machine Operator.

Tặng anh chị H và các bạn cựu GVTSNQĐ
*
Kể từ hồi còn ở Trường Sinh Ngữ Quân Đội (TSNQĐ) tôi chưa bao giờ dám nghĩ anh H là "bạn thân" của tôi, "thân" theo nghĩa ở đây là có thể "mày, tao, mi, tớ" với nhau. Vậy mà qua trực giác, tôi biết anh H dành cho tôi rất nhiều tình cảm nồng ấm mà anh sẵn có. Cảm giác ấy có từ lần đầu gặp gỡ và cho đến nay sau 34 năm, tôi vẫn không hiểu tại sao và cũng không một lần nào hỏi anh lý do mà tôi được biệt đãi như thế.
Vì TSNQĐ được tổ chức theo lối của những trường dạy anh ngữ của Viện Ngữ Học /Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ nên các giảng viên trong khi giảng và dạy bất thần có thể có những vị khách "không mời mà tới" viếng thăm lớp học để làm công việc đánh giá khả năng giảng và dạy của các giảng viên. "Khách" đây thường là những giảng viên lâu năm có kinh nghiệm về giảng và dạy được chỉ huy trưởng của trường ủy nhiệm cho trọng trách này và anh H là một trong số những người đó. Đám giảng viên chúng tôi thời ấy vẫn gọi bằng tiếng anh là "Evaluator" cho tiện "việc sổ sách".
Trong suốt thời gian dạy ở trường, tôi ít khi trao đổi trò truyện với anh H. Thường vào những dịp này anh đến lớp tôi phụ trách làm công việc của mình rồi để lại cho tôi một bảng lượng giá tốt, kế đến một cái bắt tay kèm theo nụ cười tươi nở trên môi rồi đi . Và lần nào cũng y như vậy.
Lâu dần, tôi nhận ra rằng tôi đã nhận được nhiều tình cảm của anh hơn là anh nhận từ tôi vì tôi chẳng có ý gì để mà "cho" anh H cả, ngoài tình cảm tự nhiên mà tôi sẵn có đối với anh H. Mỗi khi gặp nhau dù chỉ thoáng chốc hay chỉ có thời gian để nói năm ba câu ngắn gọn nhưng bên trong tâm hồn vẫn là thứ tình cảm trân quý giữa hai con người. Tuy là bạn bè với nhau mà cả hai chúng tôi đều ít nói khi gặp nhau, không ăn, không uống với nhau dù chỉ là cái bánh hay ly nước mà tình cảm vẫn dồi dào mà vẫn nhớ đến nhau và khi có dịp là sẵn sàng giúp đỡ nhau, thế mới là lạ. Nhà thơ nào đó đã viết:
Bạn là bạn chẳng là chi cả
Xa nhau rồi nhớ mãi không nguôi
quả là thật đúng trong trường hợp giữa tôi và anh H.
Khi đi "cải tạo" về một thời gian nghe tin anh H cũng đã được về trước đó khá lâu, tôi đến thăm anh, anh lại 'cho tôi sự quan tâm của anh bằng cách dặn dò tôi phải cẩn thận cảnh giác để khỏi bị "tú tài" (tái tù) một lần nữa.
Gặp nhau không tay bắt mặt mừng mà chỉ dặn nhau có chừng ấy điều, tưởng như là "rất ít" nhưng thực ra là "rất nhiều" vì tuy không nói hết ra bằng lời nhưng đôi khi ngụ ý lại còn có thể hàm chứa nhiều hơn nữa.
Bẵng một thời gian, anh đi diện đoàn tụ hay HO lúc nào tôi cũng không hay. Năm 1991, tôi qua Mỹ theo diện đoàn tụ. Khi vừa tới Santa Ana thì anh đã mau mắn gọi điện thoại thăm hỏi và chúc mừng, tuy đơn sơ mà thấm đậm tình bằng hữu. Sau đó một thời gian vì mải lo ổn định cuộc sống chúng tôi không liên lạc với nhau.


Mãi cho đến tháng 5/2004, sau khi an cư lạc nghiệp ở Greenville, SC tôi mới có dịp làm một chuyên du lịch San Jose, CA và thăm anh. Khi nhận được điện thoại báo tin anh đã tỉ mỉ sắp xếp theo một chương trình thăm viếng rất chi tiết như:
- Ngày 27 tháng 5 anh L sẽ đón chúng tôi ở bến xe đò, sau đó vợ chồng chúng tôi sẽ về nghỉ ở nhà anh L.
- Ngày 28 tháng 5 anh T sẽ đưa chúng tôi tham quan San Jose.
- Ngày 29 tháng 5 anh L và anh N đưa chúng tôi đến cầu Golden Gate, Pier 39, China Town, Cầu Bay Bridge rồi về nhà anh, gặp anh em TSNQD ở đây.
- Đêm 29 tháng 5 chúng tôi sẽ nghỉ đêm ở nhà anh
- Ngày 30 tháng 5 anh sẽ đưa chúng tôi ra bến xe đò để trở về quận Cam.
Cả một chương trình thăm viếng tỉ mỉ như trên đã được anh sắp xếp chu đáo. Sắp xếp được chương trình này phải là người được anh em tín nhiệm mới có thể yêu cầu anh em làm điều này, điều nọ vì tuy cùng là bạn ở một đơn vị, nhưng ở xứ Mỹ tự do mà bận rộn này, sau những ngày làm việc vất vả và ai sẽ là người sẵn sàng bỏ dù chỉ là một ngày nghỉ thôi để lo cho bạn mình mà lại do người khác yêu cầu.
Đồng thời với sự sắp xếp như đã nói ở trên, anh còn gởi giấy mời tới các anh em TSNQD ở San Jose và vùng phụ cận loan báo ngày chúng tôi tới để cùng nhau họp mặt. Việc này chứng tỏ anh là người chu đáo, cẩn trọng và qua đó tôi nhận ra được những tình cảm trân quý mà anh lúc nào cũng sẵn sàng dành cho chúng tôi đã khiến tôi vô cùng xúc động và không thể nào quên.
Các món ăn trong buổi tiệc họp mặt cũng đã được anh chị H sửa soạn chu đáo từng chi tiết. Anh chị H cũng đã làm chiếc bánh kỷ niệm với hàng chữ "Welcom to California, Happy Reunion AFLS 5/2004" (chào mừng tới California, hân hoan chào mừng ngày tái ngộ, tháng 5/2004) (AFLS là hàng chữ viết tắt của tiếng anh Armed Forces language School để chỉ trường SNQĐ).
Buổi họp mặt dù có qua đi nhưng ai trong chúng tôi có thể quên được sự quan tâm cũng như tấm lòng của anh chị H đối với trường xưa, bạn cũ. Chiếc bánh kỷ niệm với hàng chữ trên quả thật đã là chiếc bánh kỷ niệm tôi chẳng có thể nào quên được dù cho có vật đổi sao dời.
Sau khi tham quan San Francisco trở về San Jose, tới nhà anh thì mọi người đã tụ họp đông đủ từ lâu theo như dự tính của anh. Chúng tôi cùng nhau chup hình kỷ niệm và hân hoan chào đón ngày tái đoàn tụ của một số các anh em GV/TSNGĐ. Mọi người tay bắt mặt mừng trao đổi những lời thăm hỏi, ưu tư cho sức khỏe của nhau cũng như những kỷ niệm xưa lúc còn dạy chung với nhau dưới mái trường thân yêu.
Khi anh em đã ra về hết anh H nói tôi mang hành lý lên phòng ngủ mà anh có nhã ý dành cho chúng tôi. Lúc đó tôi mới ngỏ lời xin lỗi anh và cho anh hay vì bà xã tôi mới kiếm ra được địa chỉ của ông anh họ nên chúng tôi cám ơn anh và xin kiếu để hẹn lần sau. Hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn vui vẻ tiễn chúng tôi ra xe, chúc thượng lộ bình an và hẹn ngày tái ngộ.
Từ giã anh, tôi thầm ôn lại tình bạn giữa chúng tôi sau những thăng trầm của cuộc sống như từ 1975 đến nay, mà lòng thật ấm áp, trân trọng.
Vậy thì tình bạn, theo tôi, đâu lệ thuộc chuyện cần phải gặp nhau thường xuyên, phải ăn, phải uống, phải bù khú với nhau... Như trong câu ca dao “Thoang thoảng hoa nhài mà lại thơm lâu,” tình bạn dù nhẹ nhàng mà vẫn tồn tại, bền vững mãi.
SAO NAM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,921,338
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, Minh Thúy là cư dân miền Bắc California. Trong mùa lễ Tạ Ơn mới đây, bà đã cùng hội Huế địa phương, tổ chức mời ăn và tặng quà những người vô gia cư. Nhân đây cũng xin nhắc lại, là từ 16 năm trước, có tác giả Minh Thùy, một thuyền nhân Việt định cư tại thành phố Mainz, Germany đã nhận giải danh dự năm 2004. Hai bút hiệu Minh Thúy (2018, dấu sắc) và Minh Thùy (2004, dấu huyền) vốn dễ gây nhầm lẫn. Mong tác giả Minh Thúy tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của ông.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, là bài mới của tác giả nhân mùa lễ Tạ Ơn.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết: Tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Tựa đề bài viết được đặt lại theo nội dung.
Đón Lễ Tạ Ơn, mời đọc chuyện về gia đình một thuyền nhân Việt từ Paradise, thị trấn vừa bị thiêu rụi vì nạn cháy rừng. Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College.
Thứ Năm 22-11 sắp tới là Ngày Lễ Tạ Ơn, mời đọc bài viết của Chu Kim Longh. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, hiện là cư dân San Jose, cựu tù, vượt biển, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch HổHuế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. Bài viết mới nhất của ông viết về tình nghĩa gia tộc, họ hàng nam bắc thời hậu chiến sau 1975, và trong ngoài nước hiện nay.
Tác giả là một nhà giáo tại Việt Nam. Sang Mỹ, bà có 10 năm làm việc trong ngành du lịch, hiện là cư dân Little Saigon. Với sức viết mạnh mẽ, Phùng Annie Kim đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2016. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến