Hôm nay,  

Thú Đau Thương!

29/08/200400:00:00(Xem: 123138)
Người viết: THIỀU TUÝ NGA
Bài số 599-1138-vb4250804

Tác giả đã Viết Về Nước Mỹ năm trước, với bài “Tạ Ơn Ba, Cám Ơn Má.” Bài viết lần này được bà ghi: riêng tặng các chị có gia đình và gặp phải ông chồng có chút máu ham vui. “Đường vào tình yêu, có trăm lần vui, có vạn lần buồn”. Đôi khi, nếu mình không làm thay đổi được hoàn cảnh sống, thì cũng nên nhìn cuộc đời ở 1 góc cạnh tốt đẹp hơn. Mong thay.”
*
Hồi nhỏ, tôi cứ nghe ba má nhắc nhở hoài cái điệp khúc: “chọn bạn mà chơi, ông bà mình vẫn thường nói: gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”... Lớn lên, tôi cũng áp dụng cái điệp khúc này mà dạy lại con cháu mình.
Càng ngẫm nghĩ thì càng thấy đúng... Con nít mà gần gũi với bạn bè, học hành đàng hoàng, thích chơi thể dục thể thao, thì cha mẹ yên tâm được phần nào, còn lở xui mà nó thích theo cái đám bạn phá làng phá xóm, thích tụ tập hút xách, thì cha mẹ cứ phải nghe mắng vốn suốt ngày. May mắn lắm, khi lớn lên, tính tình nó thay đổi, lo chí thú học hành, ăn nên làm ra, thì vợ chồng con cái được ấm êm, còn bằng ngược lại, thì ông bà Nội Ngoại thay nhau giữ cháu, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Gần mực thì đen, ở tuổi nào cũng đúng, đúng nhứt với những người ham vui. Kể từ ngày phân nửa kia của của tôi tìm được những người bạn cùng chí hướng, tức là cùng mê 4 bà đầm (trong bộ bài tây) thì chàng như cá gặp nước, tung tăng tha hồ lội, mới đầu chàng lội ngày thứ bảy, sau đó, có sức, chàng lội thêm chiều thứ sáu... Càng lội, càng dẻo càng dai, thế là, hể rảnh giờ nào thì chàng cùng đám bạn bè... lội giờ đó... Cằn nhằn thì chàng bảo là chàng đi tập thể dục thể thao... Này nhé: anh phải tân dụng sức lực để nặn mấy con bài, sau đó anh phải suy nghĩ tính toán như thế nào để binh không lủng,..!! nhờ vậy giúp anh thư giản đầu óc, vì cuộc sống ở Mỷ, anh đi làm có quá nhiều xì trét..”
Trời đất qủi thần ơi, chàng của tôi kể từ ngày định cư ở Mỷ, tự nhiên bị dị ứng với chữ bills, chàng không chơi basket ball bao giờ, vậy mà chàng thảy banh vô lưới không thua gì anh chàng Shaq của đội Lakers, nên chữ bills tôi đành lảnh đủ!... Vậy mà chàng còn bị xì trét, thì thiệt là tội nghiệp!
Bốn bà đầm với tôi thì lại chẳng có chút cảm tình, nhìn lại 4 ông Tây, họ có gallant như cái tên hay không thì tôi không biết, cọng thêm 4 ông bồi, càng nhìn, tôi càng thấy họ khó ưa,... nên thú vui của chàng, tôi không hiểu được.
Bắt đầu là những cuộc cải vả nho nhỏ, sau đó, tôi phải tìm thêm đồng minh là bà già chồng và 2 cô em chồng. Một hôm tôi và đồng minh sẳn sàng ứng chiến, chờ chàng đi chơi về. Bước vào nhà, chàng đã phùng mang trợn má, bà già chưa kịp ra chiêu, đã lên cơn tức, tay chân run lẩy bẩy!. Tội nghiệp cái đám con cháu Hai Bà, gươm giáo chưa kịp rút, đã phải luc tục khiêng hàng binh về nhà. Dầu gió, dầu cù là, dầu nhị thiên đường,.. đũ hết thứ dầu, được đem ra sử dụng: đứa cạo gió, đứa bóp tay bóp chân, đứa thì thủ sẳn cái phone cầm tay, vì nếu tình hình không ổn thì phải kêu 911, đưa bà già vô nhà thương cấp cứu… May quá, bà già tỉnh lại…
Và từ đó, không kèn không trống, tôi đành phải bỏ rơi đồng minh của mình, đồng minh kiểu này, chưa đụng trận đã làm tôi đau tim! Và cũng từ đó, một mình tôi đánh đông dẹp bắc, lập ra cái gánh hát mà chỉ có 2 người: chàng là kép độc, còn tôi là cô đào chánh.
Mới đầu gánh hát chỉ có đào chánh lên giọng, thánh thót câu hò điệu nhạc du dương … rồi đến cải lương, xuống 6 câu vọng cổ: khóc lóc mùi mẩn không thua gì trong tuồng con gái chị Hằng. Không kết quả, tôi đổi qua cải lương Hồ quảng, tôi bắt chước cái màn Tiết Đinh san - Phàn Lê Huê, oai phong lẫm liệt, la lối om sòm, và cuối cùng thì đến màn chót là hát bội: “như ta đây, ư...ư... danh tiếng nổi như cồn,...ư...ư... bà chằng... ư...ư... tiếng tăm ta lừng lẫy, ...ư...ư...” Mỗi lần hát xong, tôi phải ngậm hết vài chục viên ô mai cam thảo, và tôi đành chào thua... tắt luôn cái đài phát sóng!


Nói về bạn chàng, thì “văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình”. Anh nào đối với tôi, cũng thuộc loại cao thủ võ lâm, không biết gia đình con cái ra sao. Nhưng có rất nhiều thì giờ để hú hí với 4 bà đầm!.... Sáng sớm thứ bảy, chưa mở mắt ra là đã nghe cell phone reng ỏm tỏi, giờ trọng đại sắp điểm, hội nghị bàn tròn sắp bắt đầu, 1…2…3…chúng ta sắp hàng ra quân.
Tuy chưa được diện kiến dung nhan về chiều mấy anh bạn của chàng, nhưng tôi có thể tưởng tượng được… Nào là anh Châu, mà tôi kêu là anh “Châu hút” cho dễ nhớ. Số là có 1 hôm, tôi gọi đến tìm chàng… tôi nghe được 1 giọng Bắc rất nhẹ nhàng, rất thanh tao, rất gợi cảm: “Tôi….tôi… Châu …đây. …Tôi… thì… chỉ… thích… xoa… mạt… chược,… tôi.. không… thích… binh.... binh... xập xám…!”. Ái chà! Chưa đánh đã khai!... Giọng anh nhừa nhựa kéo dài, làm tôi nhớ đến những câu chuyện đã đọc qua của những nhà văn thời tiền chiến. Tôi liên tưởng đến cảnh 1 ông già ốm o đang nằm è… hít thuốc phiện!
Kế đến là anh Sơn, với giọng nói rất hùng hồn, tôi kêu là anh “Sơn Luật”, vì cả 2 anh chị đều gốc sinh viên Luật trước năm 75. Nếu anh chị được đi sớm, thì có lẻ giờ này anh đã làm chánh án và chị cũng đã là Tiến sỉ Luật sư với hơn 20 năm kinh nghiệm!…
Người cuối cùng, rất đặc biệt, có cái tên rất dể thương là “Thái Giám”. Cái anh chàng này, sáng thứ bảy là lăng xăng réo gọi hết người này đến người khác, mau mau lẹ lẹ đi họp,…làm tôi liên tưởng đến cái anh chàng thái giám, lăng xăng lít xít, có cái đuôi tóc, đi lắc qua lắc lại trong mấy bộ phim Tàu… Nhờ tưởng tượng hay như vậy, nên ra đường, tôi chưa bao giờ chạm trán với mấy tay cao thủ vỏ lâm này, cho nên “mặt trận Little Saigon, đến hôm nay vẫn còn yên tỉnh!”
Chuyện đại sự của chàng, bàn hết năm này qua năm kia, vẫn chưa đạt thỏa hiệp ngừng chiến… Hôm nào bực quá, tình hình trở nên căng thẳng, tôi mở miệng nói vài tiếng, thì y như rằng, cái đài phát sóng của chàng vặn hết volume, bộ mặt chàng đỏ rực như Trương Phi sắp ra trận, mắt chàng to tròn, cái miệng chàng nổ liên tục, âm thanh không thua gì cái gói bắp rang đang bỏ trong lò microwave…
Càng nhìn chàng nổi nóng … tôi càng thấy quen quen, thì ra lúc chàng nổi giận, chàng giống hệt như mấy con cá đang lội trong hồ. Này nhé: 2 con mắt lồi ra, cái miệng thì táp táp…. Thay vì cãi lại, tôi cứ tưởng chàng là con cá Tàu, đang táp táp … táp mấy con lăng quăng đen thùi! Thôi thì cứ để chàng táp cho đã, vì mấy con lăng quăng sẽ trở thành muổi, mang theo vi trùng West Niles, có hại cho người. Chỉ tội nghiệp mấy cái cửa ở nhà, tự nhiên ngày hôm đó tụi nó bị ê mình, vì bị chàng đi ra vô đóng rầm rầm... chưa kể mấy ngày sau, tôi phải nhìn cái mặt nhăn nhó của chàng như người ăn không tiêu, bị táo bón mấy ngày.
Cái gánh cải lương của tôi khai trương chưa được bao lâu, đã phải khai “băng rúp xi”, vì cô đào chánh tắt tiếng. Cãi đã không thắng, mà còn nhức đầu. Ở nhà bực mình, tôi đành bò trở lại trường học, bạn bè hỏi cuối tuần làm gì".
- À, thì ở nhà đọc bài, làm bài, ráng lấy cái “mát tơ”
Bạn bè khen tôi siêng quá! Ái chà, chớ không lẻ ngồi nhà chờ chàng hành hiệp giang hồ với 4 bà đầm xong, khi nào chán thì bò về nhà, lo cơm nước phục dịch chàng" Biết đâu nhờ 4 bà đầm của chàng, mà sau này tôi thành người thông thái... Và trong khi chờ đợi tương lai huy hoàng ấy, bây giờ tôi ngồi đây, gõ lóc cóc, viết vài hàng cho vui, biết đâu nhờ chàng mà có ngày tôi trở thành “dăng xỉ”.
Mai kia mốt nọ, học xong, rồi viết văn, rồi làm thơ con cóc... rồi sẽ có 1 ngày tôi mở tiệc BBQ, mời hết các bạn của chàng tới chung vui. Ngày đó, tôi sẽ trân trọng đứng chắp tay cung kính (như cái cảnh Hoàng Dung bái tạ Hồng thất công làm sư phụ) cám ơn các anh: Châu hút, Sơn Luật, Thái Giám..... Nhờ các anh mà tôi biết rất rõ thế nào là cái “thú đau thương”...

Thiều Túy Nga

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,255,784
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến