Hôm nay,  

Chuyện Mua Bán Tại Mỹ

24/09/200400:00:00(Xem: 251550)

Người viết: VÀNH KHUYÊN
Bài số 618-1157-vb3210904


Hồi VN tôi làm gì rành mua bán. Nhà nghèo chết , cha mẹ cho gì ăn nấy, mua gì mặc nấy. Có ngày mẹ tôi sai ra chợ mua hành, tôi bảo quần rách không đi. Mẹ tôi mắng cứ mặc chỗ rách đằng trước, đàng sau không ai thấy đâu rồi đi dùm mẹ.
Tôi đi thật, sống giản dị như vậy quen rồi. Mắc cỡ gì thì cũng chỉ một thời.
Rồi cái thời qua Mỹ đây, trời, mua bán cả là một vấn đề với tôi.
Nói nào ngay, ai mà không thích ăn ngon mặc đẹp, với tôi, không chỉ thế, vừa ngon, đẹp mà lại còn phải rẻ nữa. Thế mới ra nhiều chuyện lôi thôi bên này.
Số là các chợ nơi tôi sống hay sale trứng. Quả là kỳ, dân Mỹ ăn trứng nhiều thì không nói chi rồi, gia đình tôi rất hạm trứng có nguyên do. Số là mẹ tôi trước kia bán trứng tại chợ Bình Tây, hôm nào trứng bể, đem về ăn, cả nhà tôi có bữa thịnh soạn hơn mọi ngày nên hạm trứng từ đó thay vì mắm khô quẹt cho qua bữa.
Mua trứng nguyên giá thì nói chi. Các chợ chỗ tôi sống thường có coupon mua giá rẻ hơn rất nhiều, mỗi gia đình được phát báo có một coupon thôi. Kỳ quá đi, bán rẻ cứ bán, cũng phục nước Mỹ công bằng, phân chia giá rẻ đồng
đều cho mọi người, dân nghèo được phục vụ kỹ lưỡng. Tôi hay ra chợ lấy thêm coupon rồi mỗi ngày tới cái chợ đó chỉ lấy một vĩ trứng tha về. Ăn đâu có hết một lúc 5 vĩ trứng, nhiều khi để lâu quá, trứng lộn lòng... Trời, lúc này mới biết mình coi thường sức khoẻ, ham rẻ chi, dùng đồ quá hạn...
Một hôm, làm biếng đi hai ngày. Tôi dùng hai coupon mua trứng trong một ngày. Tôi lấy hai vỉ trứng ra chặn hai lần trả tiền, cứ coi như là hai người mua. Cái anh chàng cashier thật kỳ cục, không bán cho tôi vỉ thứ hai, bảo tôi giới hạn chỉ có một vỉ. Tôi bảo tôi hiểu rồi, nhưng tôi có hai coupon, mua hộ cha mẹ tôi một vỉ chớ có gì phạm pháp đâu. Anh ta vẫn nhất định không bán.
Tôi bực, đi ra khỏi chỗ đó, rồi lại sắp hàng lại mua cái trứng bằng cái coupon còn cầm sẳn. Lần này thì cái anh cashier ra khỏi chỗ tính tiền, chặn ngay tôi lại, nói thẳng vào mặt tôi "mày đã mua rồi". Vô duyên, tôi mua lần khác, với coupon chớ bộ, quyền gì mà anh ta cấm tôi. Tôi như bị xúc phạm, vì làm như anh ta bảo tôi gian. Tôi rắn rỏi bảo anh ta muốn gặp chủ anh ta.
Người chủ bên chỗ tính tiền đối diện vời tôi tới, xin lỗi về thái độ của nhân viên ông ta, rồi ra chiều dễ dãi bán cho tôi vỉ trứng thứ hai với coupon. Tôi vẫn chưa hài lòng. Tôi nói với ông ta tôi muốn người nhân viên lúc nãy đã xúc phạm tới tôi xin lỗi tôi vì cách hành xử đó là kỳ thị. Ông chủ thấy tôi dằng dai, chỗ này là business chớ có phải toà án đâu mà ai đúng ai sai, tôi thì đang ức hộc máu, không chịu đi. Cuối cùng, ông chủ đuổi thẳng tôi ra khỏi chợ và bảo không thích thì đừng tới.


Trời, tôi bị xúc phạm tới cùng cực. Tôi về nhà gọi cho tổng giám đốc của cái chợ đó phàn nàn theo số phone có trong phone book. Ông ta còn bảo tôi bán nhiều coupon quá ông ta mau dẹp tiệm. Tôi cứng cỏi bảo đó là do tiệm muốn thu hút khách hàng, tôi đâu có đòi bán theo giá coupon khi tôi không có coupon đâu.
Chưa hài lòng, tôi kiện lên sở nhà nước quản lý các tiệm này. Tôi chỉ được trả lời là tiệm người ta, người ta có quyền hoàn toàn xử lý các vụ việc, nếu tôi còn tức không mua được trứng, cứ kiện bằng lý do khác nếu thấy có lý.
Tôi kiện bị đối xử vô duyên chớ có kiện không mua đượctrứng đâu. Bộ tôi không có quyền dùng hai coupon khi tôi phải đi chợ cho cha mẹ lúc họ bịnh hoạn hay sao. Biết bao nhiêu trường hợp mua dùm, bộ cứ mua hai coupon là gian sao mà xử như vậy...
Tôi muốn chửi thề cái anh chàng tính tiền hôm đó. Sau này, hắn gặp lại tôi có hơi ngượng ngùng. Tôi thì không bao giờ đi vào line tính tiền của hắn.
Chắc bạn đang nghĩ sao không qua line khác hay tiệm khác mua chớ gì, thật ra tiết kiệm cả xăng, không muốn đi xa hơn cái tiệm đó thôi, gặp cái gì rẻ hơn bán tại cái tiệm khác dù có xa hơn 2 miles tôi vẫn tới.
Tính già hóa non là vậy mà.
Chuyện sale đó thì buồn nhưng tôi rất vui khi mua sắm quần áo vào mỗi cuối muà. Thật tình thì tôi làm gì sang tới độ mua đồ đương mùa mà mặc. Tôi mua vào cuối mùa Đông, để muà Đông năm sau mặc, mua vậy, đồ sale nữa giá, tiết kiệm được khối tiền, chỉ là không mặc fashion chút thôi. Đồ vẫn đẹp, có khi lại làm lé mắt người khác vì ơ kìa, mode lạ nhỉ, khác với các mode thịnh hành năm nay. Ai tinh ý lắm mới nhận ra tôi mặc mode năm ngoái, có sao đâu, có quần áo lành lặn mặc được rồi, ban đầu còn nghèo, cứ sống vậy đi đã, có thua ai mà sợ...
Cái chính là tôi tập không thích đồ hiệu, tôi cứ nhắm chất lượng ok giá rẻ là mua.
Hàng năm tới mùa sale, tôi khiêng về biết bao nhiêu là đo giá rẻ.. lên đến cả trăm đồng mỗi lần mua. Có đồ đúng là còn mặc được mùa sau. Có đồ đúng là cỗ lổ sĩ quá không dám mặc, có đồ không còn vừa, xem như bỏ phí mất một số đồ còn mới. Tôi vẫn nghĩ mình tiết kiệm lắm.
Giầy dép cũng vậy, lúc người ta mang mũi nhọn thì tôi lôi ra đôi giày mới tinh mũi vuông mà đi.
Chuyện mua bán ở Mỹ cứ thế mà diễn ra trong đời tôi. Có nghịch lý với bạn đi chăng nữa, trông ra nó đang hợp lý trong cuộc sống của tôi lúc này.
Mong rằng một ngày nào đó nếu tôi có thay đổi những suy nghĩ hôm nay, tôi vẫn dành cho mình một nụ cười thân thiện cho lối sống của mình trước đây. Hy vọng như vậy.

Vành Khuyên

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,572,680
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến