Hôm nay,  

Mỹ-quốc Đa-diện

13/11/200400:00:00(Xem: 122452)

Người Viết: HOÀNG XUYÊN
Bài số 651-1192-vb5111104

Tác giả Hoàng-Xuyên thuộc lớp tuổi "bát thập cổ lai hy". Ông sinh ngày 13/4/1918, năm Mậu-Ngo, tại Thị-Xã Hải-Dương (Bắc-Việt). Định cư tại Hoa Kỳ, ông từng dậy Anh và Pháp văn tại Trường Trung-Học W.C. Overfelt, San Jose, mười năm rồi về hưu.
Vốn yêu thích việc viết văn, ông từng viết cho Tạp-chí Văn-Nghệ Tiền Phong' gần 20 năm và là dịch-giả kịch-phẩm "LÔI VŨ" của Tào-Ngu. Bản dịch từng được trình diễn tại hải ngoại. Tác phẩm đang in: " Hoàng-Xuyên Tuyển-Tập" trong có hai vở Kịch Vui Xã, gần 30 bài thuộc đủ loại "Phiếm Luận, du ký...Tác giả hiện là "lão cư dân" của San Jose và hàng năm, trước Tết Nguyên-Đán, đều mở lớp hường-dẫn nghệ-thụât tỉa và gọt Thủy-Tiên (miễn phí). Ông cũng sáng tác nhiều hòn non bộ độc đáo để chơi và tặng bạn thân. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông.
*
Nhật-báo "San Jose Mercury News" số xuất-bản ngày 20/5/2001, nơi trang nhất có đăng một tin mà người Việt mình gọi là "Tin Chó Chết", được các Hãng Thông-Tấn ngoại-quốc khai-thác tối đa! Với phương-tiện thông-tin tân-tiến của Thiên-niên-kỷ thứ 21 bằng E-Mail, FAX, Satellite, v..v…thì một biến-cố vừa xảy ra tại một địa-danh nào trên Địa-Cầu, chỉ ít phút sau đài Phát-Thanh và Truyền Hình cả Thế-giới đều đồng loạt loan tin, không cần biết đó chỉ là tin một con chó chết như chó Leo tại San José, hay tin một vị Hoàng-Đế của một Quốc-gia Quân-Chủ nào đó mới băng-hà, tầm quan-trọng đều same, same!
Theo bản tin nóng-hổi ấy thì vấn-đề xảy ra như sau:
Bà McBurnett lái xe ra Phi-trường San Jose đón chồng là Phi công của Hãng Hàng-Không American Airlines đi làm về. Lúc ấy khoảng 8 giờ tối, trời đương mưa tầm tã. Xe của Bà McBurnett đụng nhẹ vào cản xe sau của một người đàn ông tên Andrew Douglas Burnett , 27 tuổi, cựu chiến binh Hải quân, làm nghề sửa điện-thoại ở San Jose. Đáng lẽ thì chuyện đâu còn đó, xe đụng nhau ở cái "Quốc gia công-tử" mỗi người làm chủ một xe nầy là trụyên quá thường, vì theo thống-kê của Nha Công-Lộ Liên-Bang cho biết trên toàn lãnh-thổ Hoa Kỳ, ngày cũng như đêm, lúc nào cũng có tối-thiểu mười-triệu (10,000,000) chiếc xe 4 bánh đủ loại lăn bánh trên mọi nẻo đường đất nước.
Anh Andrew D. Burnett ngừng xe, đến bên xe của Bà McBurnett. Bà vội xuống kính xe để ngỏ lời xin lỗi. Bên cạnh Bà ở ghế trước có con chó Leo, lông xù bé nhỏ, ngoan ngoãn ngồi cạnh. Không biết có phải vì "giận cá chém thớt, hết khôn dồn dại!" mà Andrew Burnett bổng nắm đầu chó Leo ném xuống đường có ba lằn xe đương chạy. Người ta vội điện-thoại số cấp-cứu 911 để xe Hồng-Thập-Tự đến đem chó Leo vào bệnh-viện cấp-cứu, nhưng vài giờ sau thì chó Leo "an giấc ngàn thu!" trên giường bệnh! Tin nầy lập-tức được loan trên trang đầu Nhật-báo San Jose, Mercury News đã làm những người yêu sác vật tự-động bảo nhau quyên được đợt đầu 120,000 US$ để có tiền thuê Luật-sư đem nội vụ ra xử trước "Ba Tòa Quan Lớn" . Nếu Tòa xử nghi-can Andrew Bernett có tội thì chắc-chắn sẽ "nằm ấp" tối thiểu ba năm. Vấn đề đặc biệt là " trụyên chó chết" nầy đã xảy ra trên hai năm qua, nhưng vì nhân-viên Tình-Báo Liên-Bang (F.B.I.) phải cần đến 17 tháng để có đủ thời-giờ điều-tra cặn-kẽ , bí-mật thu 40 cuốn tapes trong lúc Andrew Burnett " ba- hoa chích-chòe " nói chụyên trong điện-thoại với bà con cô bác về hệ-lụy của mình trong vụ chó chết. Khi bài nầy viết đến đây thì Tòa chưa xử nên không biết kết-quả sẽ ra sao " Đấy sinh-mạng một con chó ở cài "Quốc-gia Đa diện" nầy được đối xử như thế đó.
Chuyện anh chàng Andrew Bernett chưa xong thì lại một "tin chó chết" sốt-dẻo khác được đăng cũng trên trang nhất Nhật-báo San Jose Mercury News. Lần này, "người hùng" đóng vai chủ-động lại là một đồng-hương "Mít 100%" của chúng ta tên là Nguyễn M.T. (xin tạm đọc là Nguyễn Mò Tôm cho dễ nhớ), ngày 11/6/2001 cũng bị đưa ra trước "Vành Móng Ngựa" để trả lời với "Ba Tòa Quan Lớn" về tôi hung bạo với súc vật, vì chiều ngày 13/3/2000, trong lúc "mát giây" sao đó, đương sự đã buộc con chó Lucky (nên đổi là Unlucky thì hơn) của anh vào cản sau xe hơi của anh, rồi rồ máy cho xe chạy thật nhanh kéo lê con chó bất hạnh dọc theo đường phố phía Nam San Jose khoảng 10 khu phố.. Để giải-thích về hành-động "man rợ" (barbarous) của mình, anh mỉm miệng cười duyên, tỉnh bơ tuyên-bố :" Để dậy cho nó một bài học ! " (shit!) Rồi đây Tòa án cũng sẽ "dạy cho anh một bài học quý giá hơn"


Hoa-Kỳ là một Quốc gia không có "bốn ngàn năm văn hiến" như nước An-Nam ta vẫn rêu-rao, tự hào, nhưng chỉ mới lập quốc trong vong ba bốn Thế-Kỷ đã trở thành một cường quốc, giầu có, Dân chủ, đứng đầu về Khoa học, vì đã cho được người đặt chân lên thăm Chị Hằng. Rất tiếc, không hề gặp Chị Hằng hay thằng Cuội, mà chỉ được ngồi trên một chiềc xe đặc biệt duy chuyển trên biển cát bao la với sức nóng ban ngày 300 độ F, ban đêm lạnh dưới 30 độ F. Vì vậy trên Mặt Trăng chỉ toàn là biển cát mênh mông , khi trời không có, cỏ cây hoa lá cũng không, nên không sinh vật nào sống được ở trên Mặt Trăng, Hoa-Kỳ la một nước văn-minh, giầu có, thực tếâ không tin di đoan, không tin ma quỷ, tiền kiếp, hậu hiềp, tái sinh (reincarnation), không đồng bóng, không bói toán, Vậy mà theo tờ báo San Jose, Mercury News số ra ngày thứ Thứ năm 27/3/1997 thì một Môn Giáo Phái (Religious Cult) có tên là "Thiên Đàng Môn" ( Heaven Gate) gồm 39 Tín-đồ, tất cả là người da trắng tuổi từ 18 đến 24, tin rằng nếu ai sớm về được Thiên Đàng sẽ sống được một đời vĩnh-cửu hơn cả Ông Bành-Tổ chúng ta. Nghĩ và tin như thế, họ cùng nhau đến thuê đến thuê tất cả phòng của một Khách sạn hai tầng lầu, có chín phòng ngủ, bảy phòng tắm, có bể bơi (pisscine) trên một mẫu đất ba mẫu vuông, tọa lạc tai Rancho Santa Fe, Nam California, trị giá 1.3 triệu Mỹ-Kim. Thứ Tư 26./03/1997, họ đến nơi. Trả tiền phòng trước, cùng nhau lần lượt tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới mầu đậm giống nhau, để bị quần áo có thứ tự một chỗ, xếp hàng đến trước tên Giáo Chủ tên Johnstown uống một ly độc dược, rồi vội vã về chỗ nằm dài có thứ tự, bên chiếc bị trong phòng trên trên hành lang, người nào cũng dùng một miếng vải che mặt, chỉ trong vòng ít phút thuốc ngấm, tát cả đều lặng lẽ về Thiên Đàng theo sở nguyện. Đây là một cuộc tự sát tập thể lớn nhất, tồi tệ nhất trong lịch sử Hoa-Kỳ.
"Mỹ-Quốc Đa Diện" có rất nhiều chuyện giật gân, hấp dẫn kể sao cho xiết.
Nước ta, trước Đệ Nhị Thế Chiến, thỉnh thoảng mời nghe thấy một vụ giết người làm chấn động dư luận, như vụ vì ghen Ông Hụyên Trường nào đó đã bị người yêu quá ghen, chờ ông ngủ say, đang đêm tưới dầu xăng lên người ông, rồi nổi lửa đốt. Đó là ở ngoài Bắc, còn trong Nam , rồi đến Cô Hường nào đó ở trong Nam, cũng vì ghen đã can tội giết ngươi yêu. Ở Hoa-Kỳ, tội sát nhân xảy ra khá thường xuyên Tổng thống John F, Kennedy, Linh Mục da đen Martin Luther King, bị ám sát chết. Tổng-Thống Ronald Reagan bị một thiếu niên mưu sát, may không việc gì.
Vì được tự do mua súng, một cậu học sinh dưới tuổi vị thành niên (teen) mang súng vào trường học, bắn loạn xà ngầu, giết hàng chục người, chỉ vì muốn được nổi danh. Và còn biết bao nhiêu vụ giết người, rải rác khắp Tiểu Bang mà mình không biết. Cái đặc biệt là giết người có bằng chứng rành-rành, tên sát-nhân vẫn không bị Pháp luật: thi hành luật "Sát nhân phải đền mạng" hay "Sát nhất nhân vạn nhân cụ!" (Giết một người để cảnh giác vạn người khác). Ở Hoa-Kỳ nầy, phạm nhân giết người vẫn được nghỉ ngơi thảnh thơi trong nhà tù hàng năm, rất tốn kèm cho công quỹ quốc gia. Suy đi nghĩ lại, thượng sách là dùng lụât rừng của Ông "Corboy Râu Kẽm", tội phạm nào có bằng chứng hẳn hoi, chỉ cần dựng "bức tường cát" ở một nơi công cộng để bắt chước "người hùng" Clint Eastwood, miệng ngậm điếu thuốc lá đương cháy dở, rút súng ra, xoay một vòng rồi nhắm vào tội nhân cho nổ vài phát, đoàng đoàng, rứa là xong.
Câu chuyện "Mỹ Quốc Đa Diện", tiện giả xin kể một câu chuyện có thật. Năm 1975, gia đình tiện giả được định cư tại một địa điểm nằm trong khu rừng "mapple" vào đúng lúc mùa Thu lá vang bay, mặt tiền trông ra một cái ao khá rộng. Một buổi sáng, đương ngồi trong nhà nhăm nhi ly cà phê thì có tiếng còi inh ỏi từ xa tới. Một xe Hồng Thập Tự đến đậu xịch ngay trước cửa nhà bên cạnh, Một nhân viên mặc quần áo trắng, đội mũ bằng vải trắng có dấu Hồng Thập Tự, vội vã chạy vào căn nhà nói trên. Ai cũng tưởng nhà đó hẳn có ai bị bệnh nặng. Chỉ vài phú sau, nhân viên Hồng-Thập-Tự bồng ra xe một con chó con, bị hóc xương cá!
Một lần khác, Ông Cụ hàng xóm sang gõ cửa bảo tiện giả ra ngoài chứng kiến cảnh một con quạ đen đương vùng-vẫy một cách vô vọng, vì chân nó bị kẹt dưới lớp đá đông. Ông hàng xóm bảo tiện-giả điện-thoại số "báo nguy 911". Chỉ năm phút sau, hai xe Cảnh-sát hụ còi inh-ỏi tới nơi. Họ xuống xe, đứng cùng nhau nghiên cứu tình hình. Rốt cuộc, thấy tình thế hơi "khó giải-quyết", một ông "bạn dân" hùng dũng phát biểu ý kiến rằng thì là Cảnh sát có nhiệm vụ đi tuần hành trong các phố, hướng dẫn lưu thông, thổi còi phạt những xe chạy quá tốc độ, hoặc vượt đèn đỏ, bắt hàng lậu thuế, quốc cấm như cần sa, nha phiến,vv.... Hành quân tiễu trừ các ổ thờ "Thần Bạch-My", giữ an ninh, trật tự,vv...chớ không có nhiệm vụ giải thoát một con chim trời. Công-việc nầy là của "Sở Chữa Lửa". Năm phút sau, hai xe Cứu Hỏa cũng hụ còi inh ỏi đến nơi. Họ bắt tay vào công việc ngay bằng cách mở máy cho chiếc cần trục dài ra chỗ con chim lâm nạn. Nhưng, khốn thay, cần trục hơi ngắn một chút, đành thúc thủ, mọi người thở dài đứng nhìn. Một nhân-viên Cứu-hóa bèn lý lụân: Công việc nầy rõ ràng không thuộc " Sở Chữa Lửa" , mà là nhiệm-vụ của Hồng Thập Tự . Cũng chỉ năm phút sau, hai xe Cứu Thương còi inh ỏi tới nơi. Họ rất thạo việc, đem từ trên xe xuống một cái phao bằng cao su đen. Hai người ngồi trên phao, dùng mái chèo vừa đập đá đông, vừa đẩy phao đến chỗ con chim. Khi chiếc phao gần đến nơi, một người đưa tay ra định bắt con ngỗng trời để giải thoát cho nó, trong khi con chim sợ quá vùng vẫy mạnh, bay vút lên không, miệng kêu"croa croa" như để nói "Thank you amigo! Adieu!"

Hoàng-Xuyên

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,207,536
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến