Hôm nay,  

Hồi Ký Gởi Các Con

16/11/200400:00:00(Xem: 118475)
Người viết: Paul Đinh Tiến Hoàng
Bài số 655-1196-vb3161104

Tác giả là một vị cao niên, chỉ mới tới Hoa Kỳ chưa đầy ba tháng, hiện đoàn tụ với các con cháu của ông tại Garden Grove, Nam California. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông, Hồi Ký Gửi Các Con. Tựa đề được bổ túc theo nội dung bài viết.
*
Đêm nay là đêm thứ 62 bố ngủ trên đất Mỹ. Đêm nào bố cũng dậy từ 2- giờ sáng nếu không viết gì thì rất khó ngủ tiếp" Bố đang viết hồi ký gởi các con về cuộc đời thứ hai của bố.
Cuộc đổi đời thứ I di cư từ Bắc vào Nam năm 1954. Cuộc đổi đời thứ 2 kể từ ngày 31/8/2004 lúc 12 giờ kém 20 máy bay cất cánh từ sân bay Tân Sơn Nhất đưa bố tới Hồng Kông đúng 15 giờ cùng ngày. Nghỉ tại sân bay HK đến 15 giờ 40 bay tiếp đi Mỹ...
Lúc ngồi trên máy bay, nghe thông báo "máy bay đang trên vùng trời Mỹ quốc" từ bên cửa sổ, bố chăm chú quan sát, qua những đám mây trắng lững lờ trong bầu trời xanh thẳm, thấp thoáng nhửng thành phố đồ sộ, ẩn hiện với những rừng cây, đồi, núi, sông, biển. Trong chốc lát tiểu bang California đã hiện rõ trước mắt bố,rồi thành phố Los Angeles. Máy bay đáp xuống phi trường Los Angeles lúc 5 giờ 15 am ngày 31 tháng 8 năm 2004.
Sau khi nhận lại hành lý, một nhân viên hàng không Mỹ hướng dẫn hành khách ra cửa. Trên hành lang cửa ra vào, đã thấy gia đình 3 con: Ân, Đạt, Hạnh, Hiệp, gia đình cô Mai-chú Tuyến, bác Dũng, anh Công, chú Trí, chú An và mấy cháu đứng đợi hò reo mừng làm bố vô cùng cảm động. Mọi người lên xe cùng đưa bố về nhà chị Hạnh-Hiệp đoàn tụ trong bữa cơm gia đình thân mật.
Tuy còn hơi mệt vì một ngày đêm mất ngủ, nhưng chỉ sau 15 phút ăn uống, bố đã khỏe hẳn và trò chuyện vui vẻ. Sau một đêm ngủ say sưa trong phòng dành riêng cho bố, trên giường kê cần cửa sổ, ánh trăng Thu xuyên qua cửa kính, con chó berger hàng xóm sủa, khiến bố tỉnh thức. Bố nhìn hình ảnh mẹ để bên đầu giường bố nghĩ: nếu giờ này Chúa chưa cất Mẹ về thì hạnh phúc biết bao"
Hôm sau ngày 2/9/04 anh Hiệp đưa bố đi thăm bác Dũng, có cả chú An, cô Mai, chú Tuyến cùng đi. Anh em gặp nhau sau bao ngày xa cách, lòng tràn đầy hân hoan mừng vui.
Chiều nay chú Tuyến đưa bố đi tắm ở hồ nước khoáng nóng trong khu vực Câu lạc bộ thể dục, thể thao rất rộng lớn, có đầy đủ dụng cụ, máy móc tự động để tập thể hình, thể dục nhịp điệu, điền kinh vv... Có huấn luyện viên nam nữ hướng dẫn cho từng người. Số người tập trên 200 người, thanh thiếu niên nam nữ, các người lớn tuổi, đủ chủng tộc, nói lên sức sống mạnh mẽ của một Hiệp Chủng Quốc....
Ngày 4-9/04 cô Mai, chú Tuyến và Hạnh Hiệp đã đưa bố đi thăm Sea World một bờ biển rộng lớn, chạy dài hơn 5km giữa hai dãy núi, trên núi có nhiều dinh thự nguy nga nhìn ra biển rất thơ mộng. Dưới chân núi có đường nhựa rộng, chạy quanh trên bờ biển hai bên đường có nhiều khách sạn đồ sộ sang trọng với những xe hơi bóng loáng nối đuôi nhau đậu dưới bóng cây cọ, cây thông quanh bờ biển. Cô Mai, chú Tuyến, chị Hạnh lo làm bếp, nấu ăn, nướng thịt để ăn trưa ngoài trời, có sẵn bàn ghế....
Ngày 10/9/04, Hiệp đưa bố đi thăm bác Ninh, bác Đồng ở đường Bolsa. Đến chiều cô Mai, chú Tuyến mời bố đi ăn nhà hàng HomeTown, một nhà hàng rộng rãi mát mẽ, lịch sự và rất đông khách ăn uống thoải mái vui vẻ, nhưng rất trật tự.
Ngày 11/9/04 cháu Công mời cả nhà đến ăn cơm trưa, gia đình bác Dũng ở với gia đình cháu Công Yến. Đã lâu năm chú cháu không gặp nhau nên hôm nay thật vui vẻ, thân mật. Sau bữa ăn bác Dũng biếu bố 200 US, anh chị Công biếu chú 200 US, chú An biếu 50 US và hứa mỗi tháng sẽ biếu bố 50 US. Số tiền trên bố đưa anh Hiệp mua cho bố một TV, một đầu máy DVD để trong phòng của bố....
Ngày 12/9/04 cả nhà đi lễ ngày chủ nhật ở nhà thờ Colomban cách nhà khoảng 2km. Trưa nay anh chị Định mời bố đi nhà hàng Vạn Hạnh ăn cơm chay rất ngon. Nhà hàng cơm chay rất đông khách ăn và rất nhiều nhà sư nam nữ ăn. Ngoài cửa hàng cơm chay, ở đây còn có nhiều hàng tạp hóa bán đủ mọi thứ, bố mua một cây sáo trúc để thổi chơi, giải trí, khi ở nhà một mình. Sau đó anh chị Định mời bố đi Huntington Beach tắm biển, một bãi biển thật đẹp, có đông khách du lịch, sau khi tắm lên nằm phơi nắng trên bãi cát đầy nắng, gió trong lành, tự do thoải mái, từng cặp vợ chồng hay bạn tình nằm tâm sự âu yếm giữa thanh thiên bạch nhật, dưới những cặp mắt bàng quang ít ai quan tâm....


Ngày 13/9/04, em Đạt đưa bố đi chơi tennis đến 21 giờ mời bố đi ăn nhà hàng Jack in the box. Tối nay bố ngủ ở nhà Đạt, các con và mẹ Nhật vui vẻ chào mừng ông nội. Cả 3 cháu đều là gái: Cháu Nhật-Vy chị Hai mới 6 tuổi, cháu Thảo Ngân 4 tuổi, cháu Hoài Thuy 2 tuổi, cả ba cháu đều rất dễ thương, ca hát, nhảy múa tự nhiên, không hề nhút nhát. Chị hai hết ca vũ lại lấy giấy bút chì màu vẽ hình cô tiên đem tặng ông nội, hai em bé cũng bắt chước chị lấy tờ giấy vẽ lung tung đem tặng ông nội. Ôm các cháu vào lòng, ông khen và cám ơn rồi gấp lại cẩn thận bỏ vào túi làm kỷ niệm....
Ngày 14/9/04 chị Hạnh đưa bố đi làm hồ sơ xin ID, xin greencard và Medical card, các nhân viên tiếp khách rất niềm nở, tận tình hướng dẫn cẩn thận và hứa sau 3 ngày sẽ gởi về tận nhà (đúng như vậy).
Chiều nay cô Mai, chú Tuyến mời cả nhà đi tham quan Mile square park một rừng cây cổ thụ rộng lớn, ở giữa có một hồ nước trong xanh, rộng khoảng 100m dài khoảng 100m, chung quanh hồ có đường nhựa, chú Tuyến và bố đi dạo chung quanh hồ một vòng, rồi bố nằm nghỉ trên bãi cỏ xanh mượt, dưới bóng cây cao, gió mát, nhìn đàn cò trắng từ đâu bay về xào xạc đậu trên những cánh lá đu đưa trong nắng chiều, đưa tâm hồn bố lên những khoảng trời thu trong xanh của tạo hóa. Hết ngắm trời lại nhìn bầy vịt trời cùng những con thiên nga mỏ đỏ đang soi bóng trên mặt hồ nước trong xanh thật thơ mộng.
Ngày 15/9/04 Chị Hạnh đưa bố đi County of Social Service Agency để làm thủ tục lãnh tiền trợ cấp tuổi già. Hạnh nói "bố sẽ dùng tiền này để đi du lịch, nếu bề trên còn để bố sống thêm 5- 10 năm nữa, bố sẽ đi tham quan những nơi danh lam thắng cảnh của nước Mỹ, sau đó bố sẽ đi du lịch Âu Châu qua Hà Lan thăm lại anh chị Cần Hồng và hai cháu An Bình. Rồi qua Úc thăm chị Đức, anh Quỳnh, bé Như-Nguyện ở Melbour....
Ngày 16/9/04, em Đạt đưa bố đi chơi tennis từ 19 giờ đến 21 giờ rồi ông Ba, trưởng nhóm mời toàn thể anh chị em, tất cả 22 người đi ăn tối ở nhà hàng Hometown Buffet. Trong bữa ăn có thêm hai ông bà bạn của ông Ba cùng đến dự. Sau khi thăm hỏi, bố nhận ra cô Kim Quy vợ của ông Minh mới đến, cô là con bà Chánh Phi ở xứ Điền Hộ, đồng hương và còn có họ hàng nữa, thật bất ngờ một cuộc hội ngộ sau hơn 50 năm xa cách. Cô chú Minh-Kim-Quy làm việc cho đài phát thanh công giáo Philippine và mới qua Mỹ được 7 năm. Anh em cùng ngồi bàn ăn, trò chuyện, thăm hỏi về gia đình, họ hàng nội ngoại rất đông, đang định cư tại Mỹ quốc, quê hương thứ hai của người Việt Nam.
Ngày 17/9/04 Hiệp đưa bố đi thăm bác Minh gái ở đường Bolsa. Bác đã 82 tuổi, bác bị chấn thương mạch máu não nên đi lại phải chống gậy và nói rất khó khăn. Bác rất vui mừng vì sau hơn 40 năm chị em mới lại gặïp nhau trên đất Mỹ văn minh, hùng cường này.
Trời đã sắp sáng. Đến giờ này bố sực nhớ ra một sự kiện quan trọng, gây cấn đang xảy ra trong nước Mỹ, mà cả thế giới đang theo dõi rất hào hứng về kết quả cuộc tranh cử tổng thống Hoa Kỳ giữa ông Bush và ông Kerry. Đây là một cuộc tranh cử chức vị cao nhất của một quốc gia hùng mạnh nhất trong giai đoạn lịch sử thế giới hiện nay.
Giờ này hàng tỷ người đang chờ đợi cuộc kiểm phiếu trên toàn nước Mỹ mà mọi người đều tin rằng "kết quả sẽ rất chính xác" vì máy móc rất công bằng, nói lên tinh thần "tự do, dân chủ đích thực của dân tộc Mỹ...."
Bố sang Mỹ đúng vào dịp đang vận động tranh cử tổng thống, các dân biểu từ thành phố đến thượng viện, hạ viện. Khắp nơi trên các đường phố đều có quảng cáo của người ra tranh cử. Hàng ngày bố xem TV nghe đài phát thanh, xem báo chí để theo dõi các cuộc tranh cãi, quảng cáo của các ứng cử viên. Chế độ tự do báo chí ở Mỹ rất tự do, dân chủ nên có rất nhiều báo hàng ngày và tạp chí. Tùy chủ trương đường lối của ứng cử viên thích hợp thì ủng hộ vận động dư luận quần chúng, giúp dân chúng hiểu biết về trình độ khả năng, đạo đức nhất là quá trình hoạt động với nhân dân của từng ứng cử viên.
Đây là lần thứ nhất trong đời bố được mắt thấy tai nghe, tự mình chứng kiến một cuộc tổng tuyển cử tại Mỹ. Mọi diễn tiến tổ chức ứng cử, vận động tranh cử và bầu cử đã diễn ra sôi nổi hào hứng mà trật tự chưa từng thấy, khiến Bố càng thêm tin tưởng vào chế độ dân chủ thực sự.

Paul Đinh Tiến Hoàng

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,377,048
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến