Hôm nay,  

No Big Deal

27/11/200400:00:00(Xem: 244369)
Người viết: VÀNH KHUYÊN
Bài số 662-1203-vb4241104

Tác giả tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm; Sinh năm 1965 tại Sài gòn; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Những bài Viết Về Nước Mỹ của cô thường ngắn gọn, viết giống như nói. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
*

Tôi tự cho là mình cũng không phải là người ngu lắm. Tuy nhiên, sống ở một nơi không phải là xứ sở của mình, không nói tiếng mẹ đẻ thì để tiện và lợi cho cuộc sống , đôi khi cũng cần giả bộ ngu.
Sở Xã Hội, nơi tôi làm năm năm trước nằm trong khu thương mại lớn nhất của thành phố Beaverton, một thành phố đông người Việt thứ hai tại Oregon. Bao nhiêu văn phòng nhà nước đều nằm tại đây. Sở xã hội tôi làm lúc đó nằm ngay kế sở xin việc của thành phố này. Băng qua con đường kế khu này là cái chợ Food For Less rất lớn. Cửa chính của cái chợ đó nằm ở mặt đường kế bên đi xa hơn rất nhiều , trong khi cái cửa được gọi là Exit của chợ nằm gần như kế cái con đường tôi vừa băng qua. Do vậy , mỗi sáng, thử nghĩ mà coi, tôi chỉ có 15 phút break giữa giờ thì để tiện và lợi , tôi hay dùng lối exit để vào chợ , mua đại vài thứ cho buổi tối sau khi tan sở phải đến trường học rồi về nhà. Đời sống ở đây chạy đua với thời gian ma. Tiết kiệm được phút nào hay phút đó, có hại ai đâu.
Nhưng đi tắt, làm tắt thì cũng phải lựa lúc mà làm chớ đâu có phải lúc nào cũng làm được. Mỗi lần vào chợ bằng lối Exit, tôi cẩn thận dòm trước ngó sau xem có cái ông Security đang đứng sớ rớ đâu đó không rồi mới nhào vô. Một ngày, thừa thắng xông lên vì đã làm được nhiều lần lắm , tôi hí hửng bước vào cái cổng đó như thường lệ. Không may lần đó thì bắt gặp ngay cái ông Security đang đứng khoanh tay nhìn tôi sẳn sàng nghinh chiến. Tôi hết hồn, làm bộ lơ, coi như ổng chưa nhìn mình, bước đại vào rồi lủi nhanh. Tưởng xong, không ngờ tôi nghe có tiếng gọi giật "Excuse me maam, excuse me maam."
Không còn nghi ngờ gì nữa, ổng gọi tôi rồi. Thu hết can đảm, tôi giả ngơ ngẩn đứng lại... Ông Security tiếp "Do you see Exit on the door"" Biết trả lời sao đây. Tôi đứng chết trân ở đó "No English" tôi ú ớ. Đứng gần , một người đàn ông đã đứng tuổi, áo trắng, cà vạt rất lịch sự, nhoẻn miệng nhìn tôi cười rồi xã giao với ông Security "No big deal, she will know from now on" .


Ông đó chưa nói hết câu tôi đã vội chạy xa cái chỗ đó rồi, bụng bảo dạ không bao giờ tôi để mình rơi vào trường hợp như vậy nữa. Dầu gì tôi cũng là nhân viên của sở xã hội, giao tiếp với bao nhiêu là khách hàng, bản xứ có, Việt nam có, nhiều sắùc dân khác đang định cư tại thành phố này nữa. Vô phúc để khách hàng bắt gặp tôi trong hoàn cảnh như vậy thì có mà bỏ sở luôn.
Tôi làm ở sở xã hội thì cũng có những ngày cơm không lành canh không ngọt với sở. Tôi nộp đơn xin việc tại sở xin việc làm rất nhiều lần may ra nếu được nhận, khách hàng của tôi lịch sự với tôi hơn vì tôi kiếm việc cho họ thay vì khách hàng tại sở xã hội bao giờ cũng nói nặng, chửi rủa tôi như tôi là đại diện cho nhà nước ngồi đó cho họ đòi lại nợ thuế của họ vậy.
Một lần tôi đượ c gọi phỏng vấn cho việc làm tại sở xin việc. Tôi mừng lắm. Ngoài phòng đợi để được gọi vào phỏng vấn , tôi suy nghĩ phải nói sao cho cái thành tích làm việc những năm qua huy hoàng lên , nhất là thành tích phục vụ cho cộng đồng người Việt tại thành phố đông cư dân người Việt này nếu không có tôi có thể sẽ nhức đầu lắm à vì khó khăn về ngôn ngữ giao tiếp. Tôi hứng thú vô cùng.
Khi được gọi vào trong, tôi chào ba vị đó theo phép lịch sự. Một người đàn ông với nụ cười quen quen tôi còn đang chưa nhận ra là ai vì đầu óc đang tập trung cao độ cho những câu hỏi liên tiếp từ từng người. Đến cuối buổi phỏng vấn, họ hỏi tôi có hỏi họ gì không trước khi từ biệt. Thường lệ thì tôi không hỏi đâu, nay ra chiều ta đây hay , tôi đánh bạo làm liều nói đại " I hope I will see all of you as a co worker " . Cái ông có nụ cười quen quen đó cười ha hả tiếp lời tôi "you won't have any problem in working with us with your English, however, you will be assigned Vietnamese clients and your English has been a big plus" .
Chết cha rồi, tôi nhận ra ngay cái ông đó. Cái ông thắt cà vạt tử tế đã chứng kiến tôi nói "no English" và bảo với cái ông Security " no big deal." Đúng là ông ta rồii chớ còn ai.
Ngay từ phút đó, tôi tự nhủ mình nên quên cái job đó đi. Quả nhiên, cho tới bây giờ tôi vẫn còn làm ở sở xã hội .
Dù sao, tôi nhớ mãi lời ông ta từng nói. Đúng như ông ấy nói, mọi chuyện là "no big deal". Tôi nghĩ vậy và thấy đỡ căng thẳng lắm trong mọi chuyện . Đúng không bạn"

Vành Khuyên

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,133,009
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến