Hôm nay,  

Những Lá Thư Từ Mỹ

27/11/200400:00:00(Xem: 124615)
Người viết: Eleanot Q Nguyen
Bài số 663-1204-vb4241104

Tác giả cho biết ông 29 tuổi, hiện cư trú tại Houston, Texas. Đã học xong trung học và đại học về vạn vật. Hiện tại đang học về thuốc, hiện sống với bố mẹ, vẫn còn độc thân và ngoài giờ học đi làm thêm kiếm tiền "trả nợ'.
Sau đây là bài viết đầu tiên của ông.
*

"....mình hiện tại vừa đi học và vừa đi làm thêm cho nên cũng bận rộn lắm các bạn...."
....các bạn mến, mình nói các bạn đừng cười mình nhé, mình sắp học xong đại học rồi đó....
Sau khi đọc xong những hàng chữ này, tôi rất muốn đi Mỹ. Trong đầu óc tôi lúc này hiện ra bao nhiêu câu hỏi, thắc mắc như là nước Mỹ có phải là một thiên đường không" Tôi biết nước Mỹ là một trong những quốc gia mạnh và văn minh. Tôi cũng lo cho tương lai của mình rồi đây sẽ đi về đâu" Liệu tôi có vào được đại học không" học ngành gì" học xong ra đi làm có kiếm được việc không"
Thế rồi một ngày nắng ấm, bầu trời Cali rất đẹp tôi đã đặt chân đến nước Mỹ. Trước khi tôi đi Mỹ, mọi người đều nói và chúc những câu chúc tốt đẹp cho tôi làm hàng trang lên đường đi đến một miền đất hứa mà bao nhiêu người hằng mong ước. Khí hậu ở Cali rất tốt giống như khí hậu ở Saigon. Mọi người cũng rất tốt và chăm sóc tôi nhiệt tình và nồng hậu làm cho tôi cảm thấy như là mình đang ở Việt Nam vậy.


Rồi ngày tháng đi qua, tôi cũng được cắp sách đến trường như các bạn khác. Ngày đầu tiên vào lớp tôi bở ngỡ là vì tôi cứ nghĩ là chắc là các bạn học thấy tôi người mới cho nên sẽ không có ai làm bạn với tôi. Nhưng không, các bạn rất là vui và tốt bụng. Các bạn ăn cơm trưa với tôi, giúp tôi làm bài và học bài. Sau khi tôi học xong trung học thì tôi vào đại học, tôi bắt đầu lo là mình sẽ gặp những thầy cô giáo khó và bạn mới. Nhưng không, tất cả các thầy cô đều tốt và dễ thương với tôi, các bạn mới cũng vậy cũng đều tốt với tôi.
Giờ đây tôi ngồi nhớ lại những dòng chữ mà các bạn đã viết và gởi về Việt Nam cho tôi. Tôi cảm thấy vừa vui và vừa buồn. Vui là vì tôi đã đạt được ước mơ của mình. Buồn là vì tôi nghĩ đến số phận của các bạn vẫn còn kẹt lại bên Việt Nam. Rất tiếc là các bạn đó không có cơ hội đặt chân đến một đất nước văn minh và tự do.
Các bạn có bao giờ nghĩ là mình sẽ sống trong một nước đầy văn minh, tự do và nhân quyền không" Hay nói cách khác là nước Mỹ là một thiên đường hay gọi là một miền đất hứa. Nước Mỹ mang lại cho chúng ta những gì" Các bạn có bao giờ nghĩ là các bạn sẽ thành công hoài bảo của các bạn trên miền đất hứa này không" Các bạn có lòng tin ở chính các bạn không" Các bạn đừng có bao giờ nản lòng nhé, hãy mạnh dạn và quyết tâm thực hiện giấc mơ của các bạn, nước Mỹ rất là công bằng đó các bạn chỉ cần các bạn quyết chí là được. Ước mơ của bạn sẽ thành công trên miền đất hứa này chỉ cần bạn kiên nhẫn và khắc phục mọi khó khăn là bạn sẽ thành công. Mình tin tưởng nước Mỹ là thiên đường cho tất cả mọi người chúng ta.
Mến chúc tất cả các bạn thành công.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,777,227
Từ ngày đặt chân tới đất Mỹ, năm 1992, sau hơn 12 năm đi tù cải tạo trên núi trên rừng, tôi có cơ hội lập lại cái "tủ sách gia đình" đã bị mất trong biến cố mùa xuân đau thương 1975.
Ngay khi vừa được thả chừng một tháng, người viết tìm cách dọt liền, mặc dù bà xã đã mua được hai cái máy đầu bạc, bán đi một cái mua vỏ thuyền, nhờ ông em làm thuyền trưởng, chuẩn bị xin phép ra khơi.
Tôi rời Việt Nam năm 23 tuổi, lứa tuổi có thể nói rằng khá đủ trưởng thành để mang theo mình đầy ắp những kỷ niệm của quê hương.
Bị nằm trong cơn sốt tăng giá nông phẩm, lúa gạo tôi cũng thấy mình bị à nóng lây. Từ việc thấy bà con người Việt mình ở địa phương tôi ở ùn ùn đi mua gạo
Lúc còn ở quê nhà tôi nghèo không có bút mực nào viết ra để lột xác được cái nghèo cùng cực. Hay là nói nghèo rớt mồng tơi, nghèo không có quần xà lỏn bận, nghèo không có cháo mà ăn.
Từ cái ngày qua Mỹ tới giờ, đời sống của Vân tính ra cũng thanh nhàn lắm. Vì vốn đã học Anh Văn hết những năm trung học, cho nên qua đây, ngôn ngữ nước người hông làm cho Vân khó xử mấy.
Thủ tục nhập cảnh đã xong, vừa bước đến cổng ga phi trường LAX, tôi đã nghe tiếng reo mừng rỡ: "Ba, mẹ! Chào ông bà ngoại! "Ôi! Những người thân yêu: trai út, gái út, hai thằng nhóc con cuả đứa gái thứ tiú tít chạy đến.
…Tháng Năm lá mới. Trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Cho dù em ở đâu! - Những địa danh mà em không đi qua thì anh cũng không biết đến làm chi.
Tốt nghiệp đại học Tổng hợp khoa Anh văn, cô nha sĩ Tường Lan bắt đầu đi dạy Anh Văn ở mấy trung tâm và chỉ làm răng lai rai để không quên tay nghề
Sau 30 tháng tư năm 75, ngôi trường Thiên Phước của các soeur đổi tên thành trường Hai bà Trưng, có hiệu trưởng mới, các soeur không còn được giảng dạy nữa.
Nhạc sĩ Cung Tiến