Hôm nay,  

Hiệp Sỹ Mù Trên Đất Mỹ

14/12/200400:00:00(Xem: 128088)
Người viết: PHƯỢNG QUỲNH
Bài số 677-1219-vb6101204

Tác giả tên thật Đinh thị Quỳnh Giao, mới từ Việt Nam sang Mỹ định cư năm 2004, hiện sống ở miền Đông. Sinh năm 1949. Truớc 75: Giảng Nghiệm viên Đại học Khoa học Saigon. Nghỉ Đại học khoa học năm 83 vì xin đinh cư Úc nhưng người bảo lãnh chết nên hồ sơ không thành. Sau đó lang thang bán cà phê vỉa hè, bán sơn mài, quản lý phòng máy computer cho một đại học tư thục... Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
*
Cô em họ tôi nói “Chị Minh cứ nói chị ấy là hiệp sỹ mù khi dọn từ CA lên Colorado. Nhưng đâu phải vậy " Chị Sa phải lo nhà, chị Thi cho vay tiền mở tiệm thuốc, Anh Dzu giúp chuyên chở… Bả còn chồng và ba con. Em là hiệp sỹ lé khi từ đảo vào Mỹ và di chuyển từ CA lên Texas. Chị mới đúng là hiệp sỹ mù ! Bà to gan thiệt. Đi một mình từ VN sang CA rồi lên Virginia múa lung tung xèng. Bà làm với ông Phạm đuợc bao lâu “4 tháng!“ “thế là lại múa kiếm xông pha ha!“
Nghe cô em tiếu lâm, tôi thấy buồn cười. Cũng pha chút ngậm ngùi. Đúng là mù không thấy nước Mỹ và điếc không sợ súng !
Tôi từ VN sang California cuối tháng 2. Mới một tuần thì bay vù sang Montreal và Toronto. Về lại California chừng mươi ngày thì sang Virginia. Nơi đây, không họ hàng, bạn bè thân… Chỉ sau ba tuần, tôi xách va ly đi làm vú em. Vú em ru bé đủ dân ca ba miền và cả ngâm thơ! Sau hơn tháng tôi dọn tạm đến nhà chị Phong rồi Dì Tám trong khi chờ tìm việc làm. Ba tuần sau, tôi làm công nhân cho anh Phạm. Công việc vừa chân tay vừa trí óc.
Chân tay đây: lôi thùng hàng ra phân lọai theo size. Vd 100 áo thun đủ cỡ S,M,L,Xl, XXL. Cho từng áo vào khuôn. Phải canh thẳng thớm. Lót vải lót vào ngay ngực áo nơi sẽ thêu logo. Lấy khuôn khác, rà vào và ấn mạnh xuống cho hai khuôn úp vào nhau. Có thể điều chỉnh khuôn tùy áo mỏng, dày. Gỡ ra. Đuợc bốn áo thì cho vào dàn máy thêu có bốn đầu. Phải cẩn thận nếu không áo bị dính , coi như tiêu đời! Trong khi máy thêu thì đi làm khuôn khác. Cũng có lúc, phải ngưng để xỏ chỉ. Máy thêu xong thì tháo áo. Cắt vải dư. Phải cẩn thận đừng cắt phạm. Xếp lại theo từng size. Cho vào thùng.
Trí óc đây: máy hơi cũ nên suốt chỉ hết, dàn máy không ngưng ngay mà chạy thêm một lúc. Phải sửa cái đầu bị hết suốt cho máy chạy lại chỗ áo chưa đuợc thêu. Phải đeo mục kỉnh vào, mở to mắt để xỏ kim. Khi cắt vải dư, phải xem khi nào thì cắt tròn, khi nào cắt dài hay xé và phải cẩn thận , đừng cắt phạm vào áo. Cũng phải xem logo có đẹp không để kêu boss vào computer chỉnh lại. Phải xếp áo đúng size. Phải đếm cho đúng với hàng đuợc giao. Nếu thiếu thì boss sẽ báo cho khách biết, giao thêm. Công việc tuởng đơn giản chứ …cũng căng thẳng. Đang đếm thì …phải xỏ kim hay làm gì đó, vd khách đến và ra giao hàng nên..quên, phải đếm lại từ đầu !
Ông boss của tôi thuộc lọai cần cù, chăm chỉ hạt bột, chịu khó nên tự tay làm logo trên computer. Tuy thế, “chàng“ hơi thiếu khoa học. Xưởng nhỏ, đuợc “chế biến từ gara và để áo tùm lum trên các lưng ghế! Khi tôi mới tới, còn phải khum lưng xếp áo trên các thùng carton vì… bàn không còn chỗ trống. Tôi bố trí một số động tác lại. Tôi mua các giỏ nhựa, dùng bút lông ghi các size S,M,L.. để khi phân lọai áo thì bỏ vào cho dễ. Lý do khi vô khuôn áo, cũng phải làm theo size. Tôi mua bảng nhựa và ghi lên bảng khi đếm áo. Nhờ vậy đỡ bị đếm lộn hay đếm lại từ đầu! Tôi lấy một cuộn chỉ để làm dấu, đặt ngay đầu máy nào mà suốt có thể sẽ phải thay khi thêu nửa chừng… Tôi muốn mua môt cái đồng hồ báo giờ như của các tiệm uốn tóc mà chưa kiếm ra nên phải dùng cách thủ công này!
Tôi ghét việc xỏ kim. Già cả mà phải mở to mắt xỏ chỉ, rất mệt. Máy cũ, có ngày xỏ 20 lần. Tôi đình công không xỏ nữa vì đã yêu cầu boss kêu Tajima đến sửa nhưng boss “trùm sò“ không gọi thợ! Boss phải xỏ kim, có lẽ cũng thấy khổ nên đồng ý gọi thợ. Trước đó, bà kia giới thiệu chuyên viên X. Ông này phán, muốn sửa thì chi: vé phi cơ cho thợ từ New York đến VA, khỏang 500 US gì đó, tiền công 100US/giờ. Tôi lẳng lặng vô net, vào customer service gửi mail cho họ, nêu yêu cầu. Ban đầu Tajima tử tế, gọi phone đến chỉ cho boss sửa máy.Về sau, boss cần sửa dàn máy kia nữa nên kêu tôi mail hỏi giá cả. Tajama cho hay, tiền đến nơi chúng tôi là 40 US, tiền công 90US/giờ. Mẹ ơi, thế là nhờ tôi mà boss tiết kiệm đuợc tiền vé phi cơ do ông X bịp boss! Tôi vênh mặt “à, thế ra cô nương đây lại kiêm cả chức thư ký cho ông đấy hử"“!


Hai tháng đầu tôi làm với mức lương rẻ vì boss nói tôi chưa có thẻ làm việc và boss không khai đuợc thuế. Vừa có thẻ thì xảy ra một việc xui xẻo. Thấy tướng tá tôi to con, boss ngỡ tôi còn trẻ trung (!!!) nên kêu tôi phụ khiêng máy lạnh mới từ đất lên lầu 3, cho máy cũ từ lầu 3 xúông đất. Chưa hết, lại phụ khuân máy lạnh đưa lên ô cửa sổ để lắp. Máy lạnh này chừng 51 lbs. Mỗi người một tay, coi như cánh tay phải của “bà già “tôi phải nâng chừng 25 lbs lên cao quá đầu mình! cũng chiều hôm đó, lần đầu tiên mà tôi “làm le“ vô khuôn hơn 60 mũ dày. Mỗi mũ mỗi vận sức ghì để kéo … Mấy hôm sau, tôi bị đau tay nhưng không biết cứ làm tiếp. Một tháng sau đau quá, tôi gọi về CA cho ông chú và khóc ròng. Chú bảo “cháu phải mang găng vào và tìm thế để làm việc vẫn đuợc mà không phải vận sức nhiều!“ Tôi cầm cự tiếp tháng nữa thì phải nghỉ. Đi khám Bác sỹ. May mắn chỉ là bắp thịt bị căng do làm quá sức chứ không bị gân hay xương gì cả.
Thời gian nghỉ, có lúc tinh thần tôi xuống rất thấp. Vì người thì bảo “lâu lắm, có khi 2,3 tháng mới khỏi.‘ Người thì “sau khi khỏi, tay không đuợc như cũ “
Mẹ ơi, tay đau có khi xào mấy cọng hẹ cũng không nổi. Gắp mấy cọng phở cũng đau.Tôi nản quá. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu" Tôi thèm đuợc khỏe như cũ. Ngày đó, đi chợ về, hai tay xách bao nhiêu bịch. Ngày đó, tôi làm luôn tay chân trong 6 giờ ban ngày, đêm lại viết lách. Ngày đó, tay trái tôi bồng cu Tý 13 lbs, tay phải xách ghế và mớ tã cho bé đi từ lầu xuống nhà duới tỉnh bơ!
Phải nghỉ làm vì tay đau, vừa buồn vì “que sera sera ‘ Biết ra sao ngày sau tay ơi" tay như cũ hay chỉ còn 50 %" vừa rầu rĩ vì không kiếm đuợc tiền. Mà tôi thì vừa qua Mỹ, thương bạn bè còn ở lại, muốn tết này tặng thùng quà cho bạn cơ! Tôi…. mua vé số Mega, Loto mấy lần mà trúng có một đồng!
Một ngày đẹp trời, vô tình xem báo. Tìm người nuôi một bà bị bịnh. Hỏi. Thấy công việc phù hợp với cái tay còn đau của mình, tôi đồng ý. Chờ một ngày không thấy người con trai gọi đến để lấy địa chỉ, tôi ủ rũ. Lại cô em họ gọi đến. Tôi kể. Cô ta :
-Thế nó thấy chị chưa"
-Chưa!
-Nó mà thấy chắc nó từ chối!
-Chưa thấy đã từ rồi! Có thấy hắn gọi lại chị đâu"
Tôi kể “chị nói chuyện qua phone. Tân có vẻ đàng hoàng lễ phép. Mẹ Tân, bà Thanh bị stroke nhẹ. Cần có người ở cạnh coi chừng chứ bà Thanh vẫn đi lại, tự nấu bếp chút ít. Nhà chỉ hai người. Ông chồng Mỹ tối mới về. Các con ở riêng nhưng cũng gần đó.“
Nhưng vừa cúp phone thì Tân gọi đến. Tôi hớn hở như em bé đuợc quà.
Tôi gọi cho bà chị họ ở CA.
-Tốt quá. Em làm việc nhẹ nhàng. Nhưng em nhớ là ớt nào là ớt chẳng cay. Chớ trang điểm nhé!
-Rõ!
-Đừng mặc đẹp nhé!
-Rõ!
-Đừng bầy đặt học tiếng Anh với ông Mỹ nhé!
-Rõ!
-Đứng xa ông Mỹ hai mét nhé!
-Rõ!
Chị Thanh 65 tuổi, bị stroke nhẹ. Đẹp, điệu. Ngày thứ hai, tôi thổi xôi cho chị ăn dù đó không phải việc của mình. Ngày thứ ba, thấy tay chị nứt nẻ, tôi bôi lotion dùm. Chị rị mọ sơn móng tay, tôi lại làm dùm. Tính tôi siêng năng và thích chiều người khác. Ai dè, hôm sau chị Thanh hỏi tôi:
-Em thích dây chuyền không"
-Em có nè !
Chị lên lầu lấy túi và tặng tôi một dây chuyền trắng với mặt Phật cẩm thạch xanh khá to. Tôi nhận nhưng hôm sau gọi cho Tân “…. Cô nhận cho mẹ vui chứ cô không lấy đâu. Để cô gửi lại tụi cháu. Tân cũng dễ thương “Đâu có gì hả cô "cô cứ giữ đi. “
Tôi cảm thấy vui vẻ. Tất nhiên người già lại bị stroke thì khó tính nhưng tôi tự nhủ “ta cứ coi chị Thanh như chị ruột. Có khó tính một chút thì chiều, chả sao. Coi như việc thiện. Biết đâu sau này lại có người khác tốt với ta.”
Thế là chỉ trong vòng tám tháng, tôi di chuyển chỗ ở … sáu nơi! Riết rồi tôi không nhớ đồ đạc của mình để ở đâu nữa. Cô em họ thấy tôi một thân một mình lại tuổi già mà cứ tùm lum nên đã đùa “Chị tôi, hiệp sỹ mù trên đất Mỹ“!

Phượng Quỳnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,369,692
Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh. Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Nhạc sĩ Cung Tiến