Hôm nay,  

Yes, Khoai Lang Lùi!

09/01/200500:00:00(Xem: 288795)
Người viết: TRƯƠNG TẤN THÀNH
Bài số 692-1234-04-vb5060105

Tác giả Trương Tấn Thành, ngụ tại Lacey, WA. Tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện là trợ giáo cho trường dạy người da đỏ và giảng viên parttime cho Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
*
Thường thường chữ "Yes" để chỉ sự thỏa thuận đồng ý nhưng chắc ai cũng biết là nó còn là hô thán từ để diễn tả sự sung sướng tuyệt vời (Xin nói nhỏ với quý ông đây đúng là chữ "yes" mà bọn mình nghe khi xem phim ba bốn chữ X gì đó) chữ "yes" trong bài này là tiếng kêu lên vì sung sướng tuyệt vời của tôi khi được ....ăn khoai lang lùi tại xứ sở của hamburger và hotdog này.
Ở Mỹ này tôi chắc là nhiều vị đã từng nếm qua các món ngon nhất của bản xứ nhưng tôi dám nói (liều) là chưa món nào qua món khoai lang lùi. Nhiều nhà mới xây bây giờ đủ tiện nghi nên không còn cái lò sưởi đốt bằng cũi như nhà tôi nữa. Ăn khoai lang bị cháy sém da vừa vị nóng và vừa phỏng tay như chơi còn bị dính đầy tro....mất vệ sinh, nên ít ai muốn bị khổ sở vì ăn như vậy. Nhưng đối với tôi dù có thế nào đi nữa, khoai lang lùi vẫn ngon trên cả thịt bò bít tết từ New York. Mỗi lần củi trong lò sưởi cháy đỏ đầy than là nước miếng của tôi lại tiết ra vì nhớ tới mùi khoai lang vùi trong đám than hồng đang bay lên mùi thơm phức. Chắc các bạn cũng đồng ý với mình là món gì nướng lên sao cũng ngon vô kể! Thịt nướng, cá nướng, heo nướng, gà nướng....món gì nướng lên cũng làm ta thèm nhỏ dãi. Nhất là lại nướng bằng than củi đỏ ao, sáng rực trong lò khi mùa đông lạnh buốt và tối đen. Trong cuốn "Importance of Living" (xin tạm dịch là Điều quan trọng của cuộc sống) của nhà văn Lâm Ngữ Đường có nói đến vô số những cái vui, cái thú không cần đòi hỏi cầu kỳ trong cuộc sống của Kim Thánh Thán, một văn sĩ thời cổ của Trung Quốc, như cái vui khi nghe để kêu đêm hè hay cái thú xem trẻ thả diều....tôi xin phép thêm vào đó: cái thú ăn khoai lang lùi của tôi.

Chắc chắn là khoai lang lùi phải ngon hơn khoai luộc vì khoai luộc thì chất ngọt tan ra theo nước hết mà mùi thơm thì chẳng có là bao. Mà luộc khoai thì phải luộc bằng nồi đất mới ngon. Bên này có mấy ai có nồi đất để mà luộc" Nói cái kiểu "lùi" hay nói theo người Bắc là "vùi" cũng là một kỹ thuật nấu nướng cao. Củ khoai phải được đẩy vào lò để tro nóng phủ trọn lên mình nó cho tới khi nó chín nứt da ra. Lúc đó mùi thơm ngọt bay tràn vào mũi của người cắn nó làm tiếng "yes" đầy sung sướng bật ra khỏi miệng cản lại không còn kịp. Giờ xin trở lại cái lò sưởi củi của tôi. Nó không lớn và nằm trong vách như các nhà khác. Nó nằm rời khỏi vách trên một bục có lót đá để hứng tia lửa bắn ra. Đút con heo con vào quay không lọt nhưng lùi vài củ khoai lang thì thật là gọn. Năm nay có bà bạn thật tốt đã chở lại cho tôi một xe truck củi đã chẻ sẵn. Sau đó một ông anh quen lại kêu tôi cho thêm mớ củi nữa làm tôi vừa đỡ tốn tiền mua củi lại vừa được có dịp ăn món mà mình thích nhất. Khi củi chở về được mấy ngày thì trời trở lạnh, lần đi ra ngân hàng trong chợ Mega Food để đổi cái check tôi ghé ngang qua lựa mấy củ khoai lang tốt về để thỏa mãn cái thèm ngược....nếp sống văn minh Âu Mỹ của mình.
Bên này hay cái là có thứ giấy bạc để dùng trong bếp rất chịu nóng và bảo vệ sạch sẽ cho thức ăn, tôi liền xé một miếng để thế lá chuối bọc củ khoai. Trước khi bọc, tôi lấy dao xâm vào củ khoai cho nó mau chín, chờ cho củi trong lò cháy hết chỉ còn than đỏ hồng tôi mới bỏ củ khoai vào lò rồi khều tro phủ lên. Khoảng mười lăm phút thì củ khoai đã mền và có mùi thơm, tôi khều ra bỏ vào tấm bìa dày rồi mang để trên bàn. Tới đây tôi còn nhớ câu chuyện vui của anh chàng nhà quê ham ăn khoai luộc dấu khoai vào...quần để lén ăn thêm rồi vì khoai nóng quá anh ta nhảy tưng tưng. Mấy đứa con thấy vậy hỏi sao thì anh ta trả lời là "hôm nay tao vui quá nên nhảy cho mẹ con tụi mày xem chơi". Tôi thì chưa đến nỗi như vậy nhưng để khỏi phải dấu khoai nóng vào quần, tôi chờ đến khi vợ tôi đi vào phòng rồi mới chịu đem củ khoai ra ăn! Ôi thật là tuyệt! Yes, yes, yes hơi nóng và mùi thơm từ củ khoai mới được bẻ ra làm tôi sướng đê mê. Cắn vào một miếng rồi xuýt xoa vì nóng để thấy chất ngọt thấm vào miệng ngon không cách chi tả nỗi. Cả cái vỏ khét của củ khoai cũng có mùi thơm....khét của nó và vị ngon ngọt của nó. Cho nên tôi bỗng xuất khẩu thành thơ rằng:
Khoai lang anh nướng, anh lùi
Mùa đông bên Mỹ còn vui nào bằng"
Chắc chắn là mỗi quý vị đều có cái thú để kêu lên là "Yes" nhưng đối với tôi khoai lang lùi là cái Yes lớn nhất và tuyệt nhất. Tôi không dám nói ngoa đâu vì tối hôm qua vợ tôi hỏi tôi là: "Anh còn khoai lang không, nướng cho em một củ" tôi trả lời "Yes" tuy tầm thường nhưng đầy thú vị của củ....khoai lang lùi ăn lúc mùa đông giá rét của xứ Mỹ đầy Junk Foods này. Bạn có đồng ý với mình không"

TRƯƠNG TẤN THÀNH

Ý kiến bạn đọc
04/08/201814:46:43
Khách
Sao Nam Trần Ngọc Bình
Tớ cũng thích ăn khoai lang nướng nhưng nhà tớ lại không có cái lò sưởi bằng củi như nhà của bạn nên đành lấy giấy bạc bọc củ khoai lại rồi cho vào lò nướng điện vậy. Nướng cho đến khi có mùi thơm tỏa ra thì tắt điện rồi mang ra để tren bàn.Khi mở giấy bạc ra thì không những được hưởng mùi thơm của khoai nướng lò điện mà còn được nếm cả mật khoai tiết ra nữa.
Nướng kiểu này thì hơi tốn điện nếu ở Tiểu Bang khác còn ở SC thì giá điện rẻ hơn 20% nên thoải mái mà không run run khi phải trả tiền điện.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,034,002
Tác giả sinh tại Saigon năm 1962, hiện cư trú tại Tulsa, Oklahoma. Nghề nghiệp: kỹ sư cơ khí, làm cho hãng Learjet, Wichita. Học vấn: cao học. Gia đình: vợ và ba con- hai gái, một trai.
Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh trước 1975, đã có nhiều truyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon. Sau tháng Tư 1975, cô không viết, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, Cam Li bắt đầu góp bài cho Việt Báo từ 2009 và đã nhận giải Vinh danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2010.
Tác giả sinh năm 1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Và liên tiếp cho thấy sức viết nhanh, viết mạnh. Mừng Lễ Giáng Sinh cùng tác giả, xin mời đọc bài viết thứ chín.
Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Sau đây là một bài viết ngắn của ông.
Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ năm của ông trong năm.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, lui tới với bạn đọc Viết về nước Mỹ từ nhiều năm, vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả 2013.
Tác giả là một nhà giáo từng có hơn 30 năm dạy học tại Việt Nam. Đến Mỹ theo diện ODP, hiện tiếp tục nghề cũ tại một trung tâm dạy kèm tại miền Nam Cali. Bài viết mới của ông lần này là một tự truyện về tình yêu và gia đình, với lời ghi như sau: “Để tặng chú Thành của tôi. Riêng tặng cọp mẹ và cọp con của anh. Và tất cả những ai tuổi Dần.”
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Nhạc sĩ Cung Tiến