Hôm nay,  

Một Đời Tận Tụy- Một Triết Lý Sống

09/01/200500:00:00(Xem: 151579)
Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 693-1235-05-vb5060105

Tác giả Nguyễn Lê cư trú tại Philadelphia, PA. Một số bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau đã được phổ biến.

Anh Ba sinh trưởng trong một gia đình đông đảo gồm 7 anh em trai và 6 chị em gái. Cuộc đời anh vất vả từ nhỏ tới lớn vì lúc nào anh cũng tận tụy lo cho gia đình từ bố mẹ cho tới các anh chị em. Mẹ anh mất sớm cho nên anh thiếu tình mẫu tử từ lúc còn nhỏ tuổi. Anh bỏ học sớm, phụ giúp ba anh coi sóc công việc trong một đồn điền rộng lớn cả mấy trăm mẫu. Anh về Hà Nội mang theo bệnh sốt rét rừng trên các miền thượng du Bắc Việt.
Năm 1975, anh bỏ lại toàn bộ nhà cửa tại Saigon và lên máy bay qua Pháp. Anh đã bỏ 15 triệu đồng để mua một chỗ ngồi trên máy bay.
Ở Pháp được 5 năm anh đem hơn 1 triệu đồng vào Mỹ với diện đầu tư. Các con anh 1 trai, 1 gái qua Mỹ du học và tiện thể ở lại đoàn tụ với anh và bà xã anh. Đi coi bói, ông thầy đoán quẻ anh có con trai mà cũng như không có. Anh rất ngạc nhiên và không tin, khi tỵ nạn qua Pháp anh bỏ 15 triệu mua 1 passport cho con trai anh và qua Pháp phải giữ luôn tên của người mang tên trên passport mới được ở lại Pháp. Lúc đó anh mới phục và tin ông thầy bói đã đoán đúng. Rõ ràng con anh đẻ ra mà lại mang tên và dòng họ khác.
Ở Mỹ gia đình anh là người đầu tiên khai thác ngành "Nail" tại vùng New Jersey, Pensylvania. Anh đã đào tạo rất nhiều người làm nghề Nail và sau này ai cũng trở nên chủ nhân các tiệm Nail vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Riêng có một gia đình gồm 2 vợ chồng 3 trai, 3 gái tổng cộng 8 nhân lực miệt mài trong nghề "Nail" trong khoảng thời gian gần 2 thập niên đã ra nhập vào danh sách những nhà triệu phú Việt Nam vô danh.
Anh thành công là nhờ ý chí kiên trì làm việc không mệt mỏi cộng thêm những kinh nghiệm kinh doạnh tại Việt Nam trước khi mất nước.
Ở Việt Nam, anh đã có sáng kiến lập trường chuyên nghiệp về các môn đánh máy chữ, dạy lái xe hơi, dạy sửa máy xe hơi, xe 2 bánh gắn máy, dạy sửa radio, televison, dạy sửa máy lạnh, tủ lạnh….


Anh không tốt nghiệp đại học nhưng nhờ có đầu óc và sáng kiến đã vào trường đại học kỹ thuật Phú Thọ mời các giáo sư trong trường ra phụ trách các lớp chuyên nghiệp.
Trong thời gian đầu 5 năm ở Mỹ, anh đã giúp cậu con trai thiết lập một nhà hàng nấu món ăn Pháp và 3 năm sau cậu đã mua được 2 căn nhà cùng 1 lô đất vùng ngoại ô tỉnh Atlanta, bang GA. Anh cũng giúp cô con gái mua được 3 căn nhà kế cận cậu con trai.
Nhờ có căn bản Pháp ngữ tại Việt Nam và Pháp, anh đã khuyến khích cô con gái học thêm tại Mỹ và đã trở nên cô giáo dạy Pháp ngữ tại trường trung học Mỹ.
Cô con gái đầu lòng và rể người Mỹ đã nói tiếng Việt lưu loát như người Việt nhờ sự thúc đẩy và khuyến khích của anh và gia đình.
Anh cũng giúp đỡ và hướng dẫn hai bà chị ruột mở cửa tiệm kim hoàn, huấn luyện thợ và thiết lập tiệm.
Các em trai và gái của anh đều có cơ sở kinh doanh nhờ sự góp ý và kinh nghiệm thực tiễn và phần kỹ thuật chuyên môn của từng nghề.
Anh đã hầu như hoàn tất mọi việc như ý muốn và chuẩn bị đi chu du thiên hạ cùng bà xã. Bỗng một ngày anh than nhức đầu lạ thường, bà xã và cô con gái đưa anh vào bệnh viện thì bác sĩ thấy anh bể mạch máu đầu và chỉ tuần sau anh vĩnh viễn ra đi.
Sự ra đi đột ngột của anh đã để lại muôn vàn thương tiếc cho vợ con anh và toàn thể người thân ruột thịt trong gia đình. Ngày anh ra đi, trời mưa lả tã suốt ngày như để tang anh và tiễn đưa anh về miền cực lạc.
Sự ra đi của anh đã làm nhiều người trong gia đình và bạn bè thân quyến ngẫm nghĩ lại cuộc đời. Dù tiền rừng bạc biển người ra đi cũng không mang theo được và để cho người còn ở lại những tình cảm tha thứ, khoan dung hết hờn giận. Và có khi còn làm thay đổi hẳn nếp sống của một số người xung quanh.
Từ tuổi thơ tới tận cuộc đời, từ Việt Nam qua Pháp tới Mỹ, anh hoàn toàn xả thân phục vụ gia đình làm tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người chồng tận tụy với vợ con, anh chị em và toàn thể những người quen biết từ xa tới gần.
Cuối cùng anh ra đi chẳng mang được gì, nhưng anh đã để lại cho vợ con anh một di sản, kinh nghiệm và một suy nghĩ mông lung cho thân phận con người, cho tất cả bạn bè và thân thuộc xa gần.

Nguyễn Le

Ý kiến bạn đọc
18/08/201203:24:51
Khách
That's the best anwser of all time! JMHO
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,561,051
Sáng thứ bảy nhưng trời nóng sớm vì mùa hè còn nợ mấy hàng cây đang hồi xanh lá. Ong Hoàng lẩm bẩm với cây chanh ngoài sân sau, nhổ cỏ, vun gốc, tưới nước…Tánh ông, thích hay không thích
Trước khi viết bài này, tôi có nói với chị Cả của tôi: - Chị à, tui định ca cẩm về cái chuyện đi học nail, đi thi nail rồi đi làm nail để phải "chịu đời" với ba cái chuyện bực mình, nhưng sợ bị "nhàm hàng"
Người Việt Nam mình thường nói "vô phước đáo tụng đình" , có nghĩa là bất đắc dĩ mới đem nhau ra ba tòa quan lớn để phân xử. Bởi vì kiện tụng nhau rất tốn kém, có khi còn tán gia bại sản nữa là khác
Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết thật trắng, như những miếng bông gòn từ trên không rơi xuống, bao phủ mảnh sân nhà tôi, độ dày cả một tấc. Tôi và các bạn tôi đang tụ họp để uống cà phê
Đầu tháng Bẩy, mùa hè, từ miền Bắc, tôi bay về miền Nam California dự ngày hội ngộ của các cựu học sinh trung học Ngô Quyền. Từ phi trường LAX, tôi được hai anh chị bạn đón về vùng
Sức khỏe là một phần tối ư quan trọng trong đời sống con người. Chúng ta ai cũng hiểu biết, nhưng bạn không thể hình dung sức khỏe đã ảnh hưởng trên con người đến mức độ nào!
Trân Nguyên, mi giỏi há con… Mi ỉ làm "bác sĩ" rồi tha hồ đem hết mấy Ôn - Cha - Chú lên mổ xẻ … toang hoang cho thiên hạ hắn tròn xoe con mắt hết trơn… À há. Mi có ngon kỳ ni viết chuyện
Tôi đọc lại bài thơ đó bằng hồi ức, không thể nhớ tên tác giả. Sergey Tkachenko là ai, đứa trẻ Nga nào có đôi mắt xanh như tuyết đứng bên bờ Volga, như một ly rượu vang đầy ắp, như điệu dân ca
Lúc còn sống ở đời, Ba tôi ước mơ một lần được đặt chân đến đất Mỹ. Ước mơ của Ba tôi thực ra có thể thực hiện được nếu như người không ra đi sớm như vậy. Số là lúc tôi hội đủ điều kiện
Mấy chục năm trước, khi mình quen nhau em đâu có nghĩ có ngày mình sẽ trở thành "người xưa" và phải viết thơ thăm nhau. Cứ tưởng sẽ ở gần nhau và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi
Nhạc sĩ Cung Tiến