Hôm nay,  

Một Đời Tận Tụy- Một Triết Lý Sống

09/01/200500:00:00(Xem: 151834)
Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 693-1235-05-vb5060105

Tác giả Nguyễn Lê cư trú tại Philadelphia, PA. Một số bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau đã được phổ biến.

Anh Ba sinh trưởng trong một gia đình đông đảo gồm 7 anh em trai và 6 chị em gái. Cuộc đời anh vất vả từ nhỏ tới lớn vì lúc nào anh cũng tận tụy lo cho gia đình từ bố mẹ cho tới các anh chị em. Mẹ anh mất sớm cho nên anh thiếu tình mẫu tử từ lúc còn nhỏ tuổi. Anh bỏ học sớm, phụ giúp ba anh coi sóc công việc trong một đồn điền rộng lớn cả mấy trăm mẫu. Anh về Hà Nội mang theo bệnh sốt rét rừng trên các miền thượng du Bắc Việt.
Năm 1975, anh bỏ lại toàn bộ nhà cửa tại Saigon và lên máy bay qua Pháp. Anh đã bỏ 15 triệu đồng để mua một chỗ ngồi trên máy bay.
Ở Pháp được 5 năm anh đem hơn 1 triệu đồng vào Mỹ với diện đầu tư. Các con anh 1 trai, 1 gái qua Mỹ du học và tiện thể ở lại đoàn tụ với anh và bà xã anh. Đi coi bói, ông thầy đoán quẻ anh có con trai mà cũng như không có. Anh rất ngạc nhiên và không tin, khi tỵ nạn qua Pháp anh bỏ 15 triệu mua 1 passport cho con trai anh và qua Pháp phải giữ luôn tên của người mang tên trên passport mới được ở lại Pháp. Lúc đó anh mới phục và tin ông thầy bói đã đoán đúng. Rõ ràng con anh đẻ ra mà lại mang tên và dòng họ khác.
Ở Mỹ gia đình anh là người đầu tiên khai thác ngành "Nail" tại vùng New Jersey, Pensylvania. Anh đã đào tạo rất nhiều người làm nghề Nail và sau này ai cũng trở nên chủ nhân các tiệm Nail vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Riêng có một gia đình gồm 2 vợ chồng 3 trai, 3 gái tổng cộng 8 nhân lực miệt mài trong nghề "Nail" trong khoảng thời gian gần 2 thập niên đã ra nhập vào danh sách những nhà triệu phú Việt Nam vô danh.
Anh thành công là nhờ ý chí kiên trì làm việc không mệt mỏi cộng thêm những kinh nghiệm kinh doạnh tại Việt Nam trước khi mất nước.
Ở Việt Nam, anh đã có sáng kiến lập trường chuyên nghiệp về các môn đánh máy chữ, dạy lái xe hơi, dạy sửa máy xe hơi, xe 2 bánh gắn máy, dạy sửa radio, televison, dạy sửa máy lạnh, tủ lạnh….


Anh không tốt nghiệp đại học nhưng nhờ có đầu óc và sáng kiến đã vào trường đại học kỹ thuật Phú Thọ mời các giáo sư trong trường ra phụ trách các lớp chuyên nghiệp.
Trong thời gian đầu 5 năm ở Mỹ, anh đã giúp cậu con trai thiết lập một nhà hàng nấu món ăn Pháp và 3 năm sau cậu đã mua được 2 căn nhà cùng 1 lô đất vùng ngoại ô tỉnh Atlanta, bang GA. Anh cũng giúp cô con gái mua được 3 căn nhà kế cận cậu con trai.
Nhờ có căn bản Pháp ngữ tại Việt Nam và Pháp, anh đã khuyến khích cô con gái học thêm tại Mỹ và đã trở nên cô giáo dạy Pháp ngữ tại trường trung học Mỹ.
Cô con gái đầu lòng và rể người Mỹ đã nói tiếng Việt lưu loát như người Việt nhờ sự thúc đẩy và khuyến khích của anh và gia đình.
Anh cũng giúp đỡ và hướng dẫn hai bà chị ruột mở cửa tiệm kim hoàn, huấn luyện thợ và thiết lập tiệm.
Các em trai và gái của anh đều có cơ sở kinh doanh nhờ sự góp ý và kinh nghiệm thực tiễn và phần kỹ thuật chuyên môn của từng nghề.
Anh đã hầu như hoàn tất mọi việc như ý muốn và chuẩn bị đi chu du thiên hạ cùng bà xã. Bỗng một ngày anh than nhức đầu lạ thường, bà xã và cô con gái đưa anh vào bệnh viện thì bác sĩ thấy anh bể mạch máu đầu và chỉ tuần sau anh vĩnh viễn ra đi.
Sự ra đi đột ngột của anh đã để lại muôn vàn thương tiếc cho vợ con anh và toàn thể người thân ruột thịt trong gia đình. Ngày anh ra đi, trời mưa lả tã suốt ngày như để tang anh và tiễn đưa anh về miền cực lạc.
Sự ra đi của anh đã làm nhiều người trong gia đình và bạn bè thân quyến ngẫm nghĩ lại cuộc đời. Dù tiền rừng bạc biển người ra đi cũng không mang theo được và để cho người còn ở lại những tình cảm tha thứ, khoan dung hết hờn giận. Và có khi còn làm thay đổi hẳn nếp sống của một số người xung quanh.
Từ tuổi thơ tới tận cuộc đời, từ Việt Nam qua Pháp tới Mỹ, anh hoàn toàn xả thân phục vụ gia đình làm tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người chồng tận tụy với vợ con, anh chị em và toàn thể những người quen biết từ xa tới gần.
Cuối cùng anh ra đi chẳng mang được gì, nhưng anh đã để lại cho vợ con anh một di sản, kinh nghiệm và một suy nghĩ mông lung cho thân phận con người, cho tất cả bạn bè và thân thuộc xa gần.

Nguyễn Le

Ý kiến bạn đọc
18/08/201203:24:51
Khách
That's the best anwser of all time! JMHO
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,921,809
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến