Hôm nay,  

Sầu Riêng

27/01/200500:00:00(Xem: 107440)
Người viết: KITTY VU
Bài số 674-1248-18-vb4-260105

Tác giả Kitty Vu sơ lược về bà: 1954 di cư vào miền Trung, 1975 chạy loạn vào Nam, 1989 chạy Việt cộng qua Mỹ, định cư tại Hawaii hiện làm... bà ngoại. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà được ghi: “Viết theo lời kể của một người bạn.” Và thêm “Viết để tưởng nhớ song thân và cầu an cho nước Mỹ.”

*
Buông tờ Việt Báo xuống bà Tư khẽ thở dài, chép miệng ngẫm nghĩ, chuyện đời cái gì cũng có thể xảy ra. Kẻ thì sau khi gãy đổ, ở giá đã lâu, hiu quạnh một mình, muốn lấy vợ lấy chồng con cái không cho, còn nhiếc mắng này nọ. Bà Tư thì ngược lại.
Bà Tư lớn lên trong thời chiến tranh ly loạn, ba của bà ở trong quân ngũ lính cụ Diệm, và một ngày kia người đã hy sinh đền nợ nước, bỏ lại anh em bà cho mẹ già tảo tần nuôi nấng thương yêu. Mẹ đã vất vả trăm chiều cho anh em bà được no ấm học hành thành danh.
Bà không cành vàng lá ngọc, không chim sa cá lặn nhưng cũng không tệ lắm, mỗi mặt đều đứng bậc trung đủ để làm cho một số anh hùng tình si phải cạo đầu xin đi tác chiến. Có lẽ số bà phạm hồng nhan đa truân hay đào hoa ngộ triệt chi đó, nên trước lập gia đình thì lắm người đeo đuổi, nhiều người ngấm nghé nhưng đều không thành, bởi mẹ của bà không muốn xa con, không muốn con gái làm dâu khổ như mình. Cụ chỉ muốn chọn một người không cha không mẹ để bắt ở rể mà thôi. Cuối cùng rồi cụ cũng kén được chàng rể như ýï.
Phần bà Tư, công dung ngôn hạnh, tứ đức tam tòng đã thấm nhuần nên bà cứ vậy mà theo. Chồng của bà ngoài ăn chơi nhảy đầm, tài bàn tứ sắc không thiếu món nào, cái môn giỏi nhất là đánh đập vợ con và nã tiền nã của để đánh bài.
Ngày quốc hận 30 tháng 4 năm 1975 gia đình bà chạy loạn như mọi người, của cải mất sạch đành trắng tay. Mẹ của bà vì quá thương nhớ anh trai cả không biết bây giờ ở đâu cộng thêm cuộc sống vất vả thiếu thốn, buồn phiền mòn mỏi trông chờ nên cụ đã từ giã cõi đời vào cõi thiên thu, bỏ lại bà không nơi nương tựa, lòng bà đau đớn quặn thắt mỗi khi nhớ đến song thân. Khi bà không còn chỗ dựa không còn tiền bạc chi cả, chồng bà cũng bỏ bà luôn không thương tiếc.
Ví như thân cò bà phải lần mò lặn lội, ngược xuôi, kiếm sống nuôi con một mình. Bà đã nếm đủ tất cả từ niềm vui cay đắng lẫn nỗi đau ngọt ngào, hết vào khám vì buôn lậu (thật nực cười, buôn than bán củi, gạo, cá, trứng, đường mà là buôn lậu) sung sướng làm sao cô nữ sinh đoan chính ngày nào, nội trú Thánh Tâm Đà Nẵng nay biết buôn lậu lại đến đi tù ở B5 Biên Hòa vì tội vượt biên nữa. Thật là hãnh diện dưới chế độ Việt Cộng mình mới được đi tù vơiù những tội danh kỳ quái đáng yêu như thế. Ai bảo đã có nhà nước "no" dân khỏi "no" lại không chịu, cứ thả ra khỏi tù lại đi vượt biên tiếp.
Năm 1989 ba mẹ con bà được anh trai bảo lãnh qua Mỹ. Chồng của bà sau khi bỏ bà đã vượt biên qua Mỹ trước bà mười năm. Thấy mấy mẹ con bà khăn gói quả mướp qua tới ông sợ gánh nặng phải nuôi nên làm thủ tục ly dị. Bà đã khóc vì buổi đầu lạ lẫm bơ vơ nơi xứ người, nhưng cũng gắng nguôi quên, làm lụng cực khổ nuôi thân và nuôi con.


Thời gian thấm thoát qua mau. Các con đã lớn, đã lập gia đình, bà đã là bà ngoại. Xác thân hao gầy, tinh thần kiệt quệ vì quá nhiều truân chuyên. Bà không hề nghĩ đến riêng tư đời mình. Với bà, đơn thuần là lấy chồng thì chỉ một lần, dẫu có bề nào dẫu có làm sao bà vẫn ở cho đến trọn đời. Bà nghĩ vậy nhưng các con bà nghĩ khác. Chúng bảo bà lấy chồng đi hay là kiếm bạn trai đi. Vậy là chúng không cần tình thương và sự chăm sóc của bà nữa. Chúng làm sụp đổ mọi truyền thống tốt đẹp của người mẹ, người phụ nữ Việt Nam đã hun đúc, đã ăn sâu cội rễ trong tâm khảm từ bấy lâu nay. Giận quá, bà nghĩ sẽ lấy bất cứ ai, dù què dù điếc cho nó biết thế nào là thiếu mẹ hiền đời con khốn khổ.
Lúc không cần nó xua bà đi, khi cần nhờ nó lại bắt hồn bắt xác, hỉ hả với bà, qua cơn hoạn nạn lại muốn bà biến. Bà buồn nhưng nhẫn nại, sẵn sàng tha thứ thương yêu đùm bọc cho con cho cháu. Nhưng rồi qua sông lại quên con sóng dữ. Cứ như vậy bà lại thêm một lần rơi lệ. Bà nói chúng bay làm như mẹ là cái tivi khi cần thì bật lên, lúc không cần thì nhấn nút biến. Nó nói phải rồi đây là xứ Mỹ mà, nhấn nút biến, biến biến đi....
Đối với cha mẹ, dù con có lớn bao nhiêu, già bao nhiêu tuổi vẫn là baby trong lòng như ngày nào còn ấu thơ không thay đổi, nhưng nay bà đã nghĩ khác. Nó đã là cha là mẹ người ta, đã nửa đời người, nó không còn là con của bà như xưa nữa, nó đã nhập vào xã hội Mỹ tư tưởng Mỹ. Mà lối sống Mỹ là hưởng thụ và tư hữu, nên nó buông bà và muốn bà buông nó. Ừø thì buông. Bà muốn chiều theo ý nó.
Bà nghĩ, ừ bỏ mọi truyền thống xưa đi, hãy sống theo lối Mỹ. Vậy hãy lo cho chính bản thân mình. Hãy đứng vững trên đôi chân của mình. Đừng ôm đồm những con cùng cháu nữa và nhất là đừng bao giờ rơi lệ. Bà vốn là người cam đảm và tự lập cả đời, hết chạy lũ lụt đến chạy giặc từ Bắc vào Trung vào Nam và trầm luân trong chế độ Cộng Sản hung tàn thâm độc, nay lại lận đận lao đao trên xứ người, những truân chuyên cơ cực đã rèn luyện cho bà thêm vững chãi sức mạnh nội tâm. Bà cho mình là đã tốt nghiệp đại học trường đời. Bà không ưa chế độ Việt Cộng nên đã hơn mười lăm năm qua bà chưa hề về thăm lại Việt Nam.
Suy tư miên man một hồi bà Tư bật cười nhớ lại lời con cháu gái gọi bà bằng co. Con bé đang sống ở Maui. Nó nói "Ối giời ơi, người ta bảo thời bây giờ là thời văn minh tân tiến ăn mặc hở trước trống sau, ngắn ngủn trống tuênh, trống toác, hoặc rách te tua như còn ở với xã hội chủ nghĩa. Phải là đằng trước tấn công, đằng sau hộ vệ như thế này này -vừa nói nó vừa ưỡn ngực ra đằng trước cong đít ra đằng sau vỗ mông bộp bộp- Đấây phải là như thế đấy cô ạ, quần áo thì phải là áo ngắn hững hờ, quần chờ một chút, các anh thanh niên bảo vậy, chỉ cần thọt tay vào là tới liền, thế mới thích chứ, ai cổ lỗ xỉ như bà cô tôi kín cổng cao tường kỹ thế. Bà nói mày chỉ ăn nói vớ va vớ vẩn chẳng đâu vào đâu hết. "Ấy ấy bà cô chớ có nói như thế nhé. Nói như thế là lạc hậu lắm".
Bà Tư cười xong, thấy thương con cháu gái, rồi thấy lòng nhẹ nhàng.
Bây giờ ngoài thượng đế và cha mẹ đã khuất ra, người yêu của bà, ông cố ông nội của bà là nước Mỹ và nhân dân Mỹ. Nước Mỹ đã cưu mang biết bao nhiêu gia đình khác cùng với gia đình bà. Nước Mỹ đã yêu thương, chăm sóc bà khi đau ốm, cho bà cuộc sống ấm no tươm tất. Bà thấy mình chỉ còn thương yêu và rơi lệ cho những biến cố và thăng trầm của nước Mỹ, bà hằng cầu nguyện cho nước Mỹ luôn an khang hùng mạnh và trường tồn.

Kitty Vu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,650,115
Hai chàng tuổi trẻ độc thân, sống xa gia đình, buổi chiều lễ Memorial lái xe đi Chesapeak Bay chơi. Khê lái, Viễn nhìn qua kiếng xe bằng một cái ống nhòm
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Nhạc sĩ Cung Tiến