Hôm nay,  

Đảo Aruba Và Thú Ăn Đồ Ăn Việt

01/02/200500:00:00(Xem: 158320)

Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 677-1251-21-vb8-300105

Tác giả Nguyễn Lê, chủ một quán ăn Việt Nam mang tên Saigon, mở ở Phila, PA. Ông viết đều đều, viết dễ dàng. Ngắn gọn và vui. Mời đọc bài mới.
*
Tôi đi du lịch nhiều nơi nhất là vùng biển Caribian. Chị bạn hỏi anh đi nhiều đảo như vậy anh thích đảo nào nhất" Tôi trả lời Aruba, một đảo gần Nam Mỹ.
Chị bạn là hội viên của Time Shares, một đại công ty chuyên khai thác ngành du lịch bán cho những người hàng năm đi du lịch trên khắp thế giới 1, 2 lần với những lệ phí lớn nhỏ tùy theo khách lựa chọn.
Chị bạn lựa ngay đảo Aruba, chị rủ hai vợ chồng tôi và 2 vợ chồng người bạn. Chị khôn lắm vì 2 bà bạn chị lựa đều là chủ nhân kiêm Chef cook của hai nhà hàng. Chị nhận luôn chân rửa chén để hai bà chef cook phục vụ cái miệng thèm ăn các món ăn thuần túy Việt Nam ngay trong lòng đất của xứ sở nói tiếng Spanish.
Nói đến nấu nướng tôi phải phác qua background của phái đoàn chúng tôi vì nó phản ảnh trung thực trong cách nấu nướng của các bà.
Chị bạn tôi người gốc Nam Kỳ nhưng ba mẹ làm ăn bên Cambodge nên chị nói tiếng Miên lầu lầu, khách hàng của chị lúc ban đầu đa số là dân Cambodge rất mê món hủ tiếu Nam Vang của chị. Chị là người ăn nói bạo mồm bạo miệng nên chúng tôi bầu làm MC, phát ngôn viên của phái đoàn.
Ông xã của chị là biệt động quân mặc dầu dáng người nhỏ nhắn nhưng oái oăm thay anh lại ra nhập binh chủng mà Việt cộng nghe tiếng đều hồn xiêu phách lạc.
Anh là người yêu say mê thú vật, con chó khổng lồ của anh đến tuổi chầu tiên tổ, anh thương nhớ khóc xiết miết. Tôi cũng thích chó mèo nhưng thấy gương anh vội bỏ ngay ý thích của mình.
Anh có biệt tài chụp hình Digital, kỷ niệm du hành đảo Aruba và Mexico city qua những tấm hình màu rực rỡ anh thân tặng chúng tôi đều đem lại những hình ảnh sống động và nhắc nhở một kỷ niệm không phai mờ.
Anh lại kiêm chức nhà văn đã để lại nhiều chuyện ngắn về đời quân ngũ. Tôi không biết tài khiêu vũ của anh ra sao nhưng khi đọc bài của anh qua nhân vật chính đã một lúc dìu 2 đào nhảy, qua điệu Bebop, điệu nhảy thời trang mà lứa tuổi thanh thiếu niên rất say mê.
Anh là người gốc miền Trung. Trong đời quân ngũ anh lưu lạc về miền Nam. Anh cam kết trao trọn cuộc đời của anh cho vợ. Vợ yêu cầu anh phải cung phụng đầy đủ ăn uống cho chị khi chị về nhà chồng.
Nay nói về 2 nhân vật trong phái đoàn cũng rất thèm ăn uống. Anh cũng gốc người Trung và chị qua giọng nói nếu tôi không lầm là người Bắc Kỳ.
Anh là người có tài kinh bang tế thế. Từ ngày qua Mỹ anh đóng đô làm giám đốc sản xuất vật liệu cho một hãng Mỹ gốc Do Thái. Nhờ sự siêng năng làm việc của anh hãng đã cung cấp xe Mercedes cho anh đi lại, đóng học phí toàn phần đại học cho 3 cô công chúa của anh tới lúc tốt nghiệp ra đi làm.
Anh có biệt tài nghề tay trái là phục hồi các đồ cổ như bàn, ghế, tủ trở về tình trạng Antique lúc ban đầu.
Ngoài ra anh cũng săn sóc vườn tược, thiết dựng hồ cá nuôi cả 100 con, anh lại thêm một biệt tài nữa là hướng dẫn bà xã của anh trong việc trang trí nội thất qua các màn cửa, màn treo nhiều màu sắc.
Qua con đường kinh doanh chị cũng để ra một số tiền đầu tư về nhà cửa.


Thú say mê của chị là khiêu vũ. Bản valse hay Tango trỗi dậy là chân tay chị ngứa ngáy. Ngược lại ông xã chị chỉ ra sàn nhảy với chị để chiều ý thích của chị thôi.
Nay nói về 2 vợ chồng tôi, thật khó nói về chính mình, tôi cũng gồng mình liều nhắm mắt đưa chân.
Bà xã tôi mới tiết lộ là lúc đầu bà xã tôi yêu thương tôi ghê gớm lắm, không sao tả hết được tình yêu vợ chồng. Nay bà dồn tình thương đó cho thằng con trai tôi, trong đời tôi chưa thấy bà mẹ nào thương con như bà xã tôi, tôi đã chứng kiến ông anh rể của tôi có bà mẹ thương con không bút nào tả hết được.
Ý thức được lòng thương con của bà xã tôi, thằng con trai của tôi đáp lại tình thương đó cũng vô bờ bến. Cả ngày, cả tuần, cả tháng, cả năm lúc nào nó cũng để ý từng chi tiết sở thích, ý muốn của mẹ mà thỏa mãn tối đa. Nó có thể chở mẹ đi shopping từ sáng đến chiều mà trên nét mặt lúc nào cũng vui tươi, thấy niềm vui của mẹ làm niềm vui của mình.
Tôi mới học được 2 bài học của chú em vợ: chú còn độc thân nên chú còn học hỏi nhiều trước khi lên xe hoa về nhà vợ, qua TV Mỹ chú cho tôi biết ông bố vợ khuyên con rể là bài học của chính ông lúc nào cũng phải biết nhận lỗi thì nhà cửa mới trong ấm ngoài êm. Bài học thứ hai là phải nói, phải phát ngôn. Không được im thin thít để nhận lỗi, không được mũ ni che tai, phải nói, phải lời qua tiếng lại cho người đối diện có cảm tưởng là tiếng nói của mình đã được lắng nghe.
Tôi phải nói thêm chúng tôi dân Bắc Kỳ chính tông, phái đoàn chúng tôi Trung Nam Bắc một nhà cùng một chí hướng cùng một thú vui. Bọn thực dân thuộc địa không thể tuyên truyền với chính sách chia để trị Nam kỳ của người Nam như 100 năm về trước.
Nhà tôi biết ông bạn biệt động quân và bà vợ thích món bún thang và món chim cút quay nên ngay tại đảo Aruba bà xã đã đãi ông bà với hai món sở thích nhậu với la ve hiệu "Corona" ngay trong lòng đất nước Nam Mỹ.
Để thay đổi không khí chúng tôi đưa ông bà bạn Time Shares và ông bà bạn biệt động quân tham dự một nhà hàng Mexican trong đó có một cặp nhà nghề biểu diễn nhiều điệu Tango Argentin ác liệt mà chúng tôi vẫn thường được thưởng thức mỗi lần có "show" ở tỉnh nhà.
Nói về ăn uống tôi không thể không đề cập tới ông Đại sứ Mỹ bên Ý Đại Lợi. Ông là Tom Foglietla cựu dân biểu liên bang mấy nhiệm kỳ được bổ làm đại sứ Mỹ tại Ý trào Tông Tông Clinton, sở dĩ chúng tôi quen biết ông và được ông mời sang Ý cư ngụ tại tòa đại sứ Mỹ chiếm cả một khu phố, là vì ông mê món súp sả tôm, gỏi cuốn và chim cút quay.
Ông mời các bạn của ông, mỗi tuần một lần tới nhà hàng của chúng tôi và lần nào cũng chỉ gọi 3 món đó uống kèm với 2 chai rượu trắng Ý Đại Lợi.
Nay ông mới về chầu Chúa, chúng tôi có ít hàng nói về ông như một kỷ niệm để ca tụng đức tính bình dân, dễ dãi của con người ông.
Tìm được khu du lịch cảnh trí thiên nhiên với vẻ đẹp độc đáo là tất cả các cây trên đảo với các cành lá đều gập xuống theo hình chữ L lộn ngược vì ảnh hưởng của gió quanh năm bốn mùa đều thổi về một chiều, khí hậu mát mẻ khách sạn sang trọng, đồ ăn ngon, chỗ ngồi ngon tất cả đều ngon.
Với phái đoàn bạn hiền, tưởng không còn gì hạnh phúc bằng những ngày trên đảo Aruba thần tiên.

Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,767,362
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến