Hôm nay,  

Đảo Aruba Và Thú Ăn Đồ Ăn Việt

01/02/200500:00:00(Xem: 157943)

Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 677-1251-21-vb8-300105

Tác giả Nguyễn Lê, chủ một quán ăn Việt Nam mang tên Saigon, mở ở Phila, PA. Ông viết đều đều, viết dễ dàng. Ngắn gọn và vui. Mời đọc bài mới.
*
Tôi đi du lịch nhiều nơi nhất là vùng biển Caribian. Chị bạn hỏi anh đi nhiều đảo như vậy anh thích đảo nào nhất" Tôi trả lời Aruba, một đảo gần Nam Mỹ.
Chị bạn là hội viên của Time Shares, một đại công ty chuyên khai thác ngành du lịch bán cho những người hàng năm đi du lịch trên khắp thế giới 1, 2 lần với những lệ phí lớn nhỏ tùy theo khách lựa chọn.
Chị bạn lựa ngay đảo Aruba, chị rủ hai vợ chồng tôi và 2 vợ chồng người bạn. Chị khôn lắm vì 2 bà bạn chị lựa đều là chủ nhân kiêm Chef cook của hai nhà hàng. Chị nhận luôn chân rửa chén để hai bà chef cook phục vụ cái miệng thèm ăn các món ăn thuần túy Việt Nam ngay trong lòng đất của xứ sở nói tiếng Spanish.
Nói đến nấu nướng tôi phải phác qua background của phái đoàn chúng tôi vì nó phản ảnh trung thực trong cách nấu nướng của các bà.
Chị bạn tôi người gốc Nam Kỳ nhưng ba mẹ làm ăn bên Cambodge nên chị nói tiếng Miên lầu lầu, khách hàng của chị lúc ban đầu đa số là dân Cambodge rất mê món hủ tiếu Nam Vang của chị. Chị là người ăn nói bạo mồm bạo miệng nên chúng tôi bầu làm MC, phát ngôn viên của phái đoàn.
Ông xã của chị là biệt động quân mặc dầu dáng người nhỏ nhắn nhưng oái oăm thay anh lại ra nhập binh chủng mà Việt cộng nghe tiếng đều hồn xiêu phách lạc.
Anh là người yêu say mê thú vật, con chó khổng lồ của anh đến tuổi chầu tiên tổ, anh thương nhớ khóc xiết miết. Tôi cũng thích chó mèo nhưng thấy gương anh vội bỏ ngay ý thích của mình.
Anh có biệt tài chụp hình Digital, kỷ niệm du hành đảo Aruba và Mexico city qua những tấm hình màu rực rỡ anh thân tặng chúng tôi đều đem lại những hình ảnh sống động và nhắc nhở một kỷ niệm không phai mờ.
Anh lại kiêm chức nhà văn đã để lại nhiều chuyện ngắn về đời quân ngũ. Tôi không biết tài khiêu vũ của anh ra sao nhưng khi đọc bài của anh qua nhân vật chính đã một lúc dìu 2 đào nhảy, qua điệu Bebop, điệu nhảy thời trang mà lứa tuổi thanh thiếu niên rất say mê.
Anh là người gốc miền Trung. Trong đời quân ngũ anh lưu lạc về miền Nam. Anh cam kết trao trọn cuộc đời của anh cho vợ. Vợ yêu cầu anh phải cung phụng đầy đủ ăn uống cho chị khi chị về nhà chồng.
Nay nói về 2 nhân vật trong phái đoàn cũng rất thèm ăn uống. Anh cũng gốc người Trung và chị qua giọng nói nếu tôi không lầm là người Bắc Kỳ.
Anh là người có tài kinh bang tế thế. Từ ngày qua Mỹ anh đóng đô làm giám đốc sản xuất vật liệu cho một hãng Mỹ gốc Do Thái. Nhờ sự siêng năng làm việc của anh hãng đã cung cấp xe Mercedes cho anh đi lại, đóng học phí toàn phần đại học cho 3 cô công chúa của anh tới lúc tốt nghiệp ra đi làm.
Anh có biệt tài nghề tay trái là phục hồi các đồ cổ như bàn, ghế, tủ trở về tình trạng Antique lúc ban đầu.
Ngoài ra anh cũng săn sóc vườn tược, thiết dựng hồ cá nuôi cả 100 con, anh lại thêm một biệt tài nữa là hướng dẫn bà xã của anh trong việc trang trí nội thất qua các màn cửa, màn treo nhiều màu sắc.
Qua con đường kinh doanh chị cũng để ra một số tiền đầu tư về nhà cửa.


Thú say mê của chị là khiêu vũ. Bản valse hay Tango trỗi dậy là chân tay chị ngứa ngáy. Ngược lại ông xã chị chỉ ra sàn nhảy với chị để chiều ý thích của chị thôi.
Nay nói về 2 vợ chồng tôi, thật khó nói về chính mình, tôi cũng gồng mình liều nhắm mắt đưa chân.
Bà xã tôi mới tiết lộ là lúc đầu bà xã tôi yêu thương tôi ghê gớm lắm, không sao tả hết được tình yêu vợ chồng. Nay bà dồn tình thương đó cho thằng con trai tôi, trong đời tôi chưa thấy bà mẹ nào thương con như bà xã tôi, tôi đã chứng kiến ông anh rể của tôi có bà mẹ thương con không bút nào tả hết được.
Ý thức được lòng thương con của bà xã tôi, thằng con trai của tôi đáp lại tình thương đó cũng vô bờ bến. Cả ngày, cả tuần, cả tháng, cả năm lúc nào nó cũng để ý từng chi tiết sở thích, ý muốn của mẹ mà thỏa mãn tối đa. Nó có thể chở mẹ đi shopping từ sáng đến chiều mà trên nét mặt lúc nào cũng vui tươi, thấy niềm vui của mẹ làm niềm vui của mình.
Tôi mới học được 2 bài học của chú em vợ: chú còn độc thân nên chú còn học hỏi nhiều trước khi lên xe hoa về nhà vợ, qua TV Mỹ chú cho tôi biết ông bố vợ khuyên con rể là bài học của chính ông lúc nào cũng phải biết nhận lỗi thì nhà cửa mới trong ấm ngoài êm. Bài học thứ hai là phải nói, phải phát ngôn. Không được im thin thít để nhận lỗi, không được mũ ni che tai, phải nói, phải lời qua tiếng lại cho người đối diện có cảm tưởng là tiếng nói của mình đã được lắng nghe.
Tôi phải nói thêm chúng tôi dân Bắc Kỳ chính tông, phái đoàn chúng tôi Trung Nam Bắc một nhà cùng một chí hướng cùng một thú vui. Bọn thực dân thuộc địa không thể tuyên truyền với chính sách chia để trị Nam kỳ của người Nam như 100 năm về trước.
Nhà tôi biết ông bạn biệt động quân và bà vợ thích món bún thang và món chim cút quay nên ngay tại đảo Aruba bà xã đã đãi ông bà với hai món sở thích nhậu với la ve hiệu "Corona" ngay trong lòng đất nước Nam Mỹ.
Để thay đổi không khí chúng tôi đưa ông bà bạn Time Shares và ông bà bạn biệt động quân tham dự một nhà hàng Mexican trong đó có một cặp nhà nghề biểu diễn nhiều điệu Tango Argentin ác liệt mà chúng tôi vẫn thường được thưởng thức mỗi lần có "show" ở tỉnh nhà.
Nói về ăn uống tôi không thể không đề cập tới ông Đại sứ Mỹ bên Ý Đại Lợi. Ông là Tom Foglietla cựu dân biểu liên bang mấy nhiệm kỳ được bổ làm đại sứ Mỹ tại Ý trào Tông Tông Clinton, sở dĩ chúng tôi quen biết ông và được ông mời sang Ý cư ngụ tại tòa đại sứ Mỹ chiếm cả một khu phố, là vì ông mê món súp sả tôm, gỏi cuốn và chim cút quay.
Ông mời các bạn của ông, mỗi tuần một lần tới nhà hàng của chúng tôi và lần nào cũng chỉ gọi 3 món đó uống kèm với 2 chai rượu trắng Ý Đại Lợi.
Nay ông mới về chầu Chúa, chúng tôi có ít hàng nói về ông như một kỷ niệm để ca tụng đức tính bình dân, dễ dãi của con người ông.
Tìm được khu du lịch cảnh trí thiên nhiên với vẻ đẹp độc đáo là tất cả các cây trên đảo với các cành lá đều gập xuống theo hình chữ L lộn ngược vì ảnh hưởng của gió quanh năm bốn mùa đều thổi về một chiều, khí hậu mát mẻ khách sạn sang trọng, đồ ăn ngon, chỗ ngồi ngon tất cả đều ngon.
Với phái đoàn bạn hiền, tưởng không còn gì hạnh phúc bằng những ngày trên đảo Aruba thần tiên.

Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,970,283
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến