Hôm nay,  

Giai Điệu Quê Hương & Ly Rượu Mừng

08/02/200500:00:00(Xem: 111876)

Người viết: THUỶ NHƯ
Bài số 680-1255-26-vb3-080205

Trang báo Viết Về Nước Mỹ hôm nay là tất niên năm Thân. Sau đây là bài viết về một buổi tất niên và bài hát Ly Rượu Mừng, bài hát sẽ vang lên mừng giao thừa và năm mới Ất Dậu sắp tới. Thuỷ Như là tác giả hai bài viết “Người Lao Công” và “Mây Trắng Trên Đầu Mẹ” đã phổ biến từ lâu. Cô hiện là cư dân Orange County và đi dạy tại một trường trung học ở Los Angeles.
*
“Vị tướng yên lặng một giây. Ông nhìn từng gương mặt của khán giả rồi chậm rãi dạo đàn. Giọng ông trầm ấm cất lên một làn điệu dân ca của xứ sở. Khán giả như bất ngờ với giọng hát truyền cảm của ông, giọng hát gởi gắm cả tấm lòng của ông đối quê hương. Rồi giọng ông chợt nghẹn ngào vì xúc động. Người vợ bước ra nối tiếp giọng hát của chồng. Phía bên dưới, khán giả cũng nhẩm theo bài hát. Ông nhìn họ với ánh mắt khích lệ và rồi đưa tay ra hiệu. Bài dân ca vang lên mỗi lúc một lớn dần. Và cuối cùng tất cả khán giả cùng đồng ca với vị tướng bài hát của quê hương nước Áo, mặc cho bọn lính Đức đang vây quanh tay lăm le những khẩu súng sẵn sàng nhả đạn.”
Đó là một cảnh tôi xem trong bộ phim “Giai điệu tuyệt vời – The sound of music.” B ộ phim được bình chọn là một trong hai mươi bộ phim hay nhất của thế kỷ. Tôi đã coi bộ phim naỳ ít nhất là ba lần. Lần nào cũng vậy, tôi phải bật cười với những trò chơi nghịch ngợm của đám con ông tướng ấy. Tôi hát theo những bài hát trong phim. Tôi hồi hộp với những hiểm nguy mà gia đình ông phải đương đầu và tôi vui mừng khi thấy họ thoát được nanh vuốt cuả quân Đức. Mỗi cảnh trong phim thật lôi cuốn nhưng cảnh cả nhà hát đồng ca bài hát quê hương vẫn làm tôi suy nghĩ nhiều nhất. Tôi nhiều lần tự hỏi có thể nào có một cảnh như vậy trong đời thường. Làm sao mà cả đám đông không hề có một sự sắp xếp trước lại có thể cùng hòa giọng trong một bài hát"
Và tôi đã bắt gặp cảnh ấy nơi Hội thánh tôi đang sinh hoạt. Đó là đêm Văn nghệ mừng Xuân của Hội thánh và tôi hân hạnh được mời làm MC. Chương trình diễn ra thật suông sẻ và vui nhộn với đủ các màn ca múa nhạc kịch với các diễn viên từ đủ các hạng tuổi. Tiết mục cuối cùng là thi hoa hậu do các bà trong ban Phụ nữ trình diễn. Chẳng hiểu vì lý do gì nhưng khi tôi vừa giới thiệu xong thì một cái đầu ló ra từ phía cánh gà bảo tôi: “Chưa chuẩn bị xong, chị mời khán giả hát một bài trong khi chờ đợi.” “Hát bài gì bây giờ"” “Bài gì cũng được. Chị lưạ đại một bài có trong tờ chương trình đó.” Tôi cầm xấp bài hát lật nhanh và nói thầm: “ Mấy bài này hát hết rồi. Không lẽ hát lại.” Mắt tôi sáng lên khi giở đến trang cuối. “May quá. Còn một bài.” Tôi nhủ thầm. Đó là bài hát “Ly Rượu Mừng” của nhạc sĩ Phạm Đình Chương.


Tôi vội vàng mời khán giả cùng hát bản nhạc xuân đó trong khi chờ đợi tiết mục cuối cùng. Tôi cất giọng: “Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi. Mừng anh …” “Ơ, cái gì thế này"” Tôi thầm kêu lên trong đầu khi thấy trang kế tiếp trống không. Người nào đó đã quên copy trang cuối. Tôi lúng túng nhìn xuống khán giả và lẩm nhẩm hát theo trí nhớ. Một vài người đang lật tìm dòng nhạc kế tiếp nhưng rồi tất cả cùng say sưa hát vang khúc nhạc xuân. Tôi chưa bao giờ thấy qúy vị trong Hội thánh tôi hát thuộc lòng một bài hát nào cả. Nhưng lúc này đây tôi thấy mọi người đang hát. Từ các em nhỏ cho đến người lớn, các bà và các ông. Tôi tròn mắt ngạc nhiên không hiểu tại sao họ lại có thể thuộc bài hát đến vậy. Tôi chợt nhận ra mình cũng hát đúng lời như họ. “Á a a à hát khúc hòa ca thắm tươi đời lính. Nước non thanh bình. Chúc mẹ hiền dứt u tình…” Cả hội trường đang ngân vang một giai điệu mùa xuân. Tôi nhận ra đó chính là cảnh trong phim “The sound of music.”
Tôi đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi của chính tôi hôm nào. Người ta có thể cùng hát lên một giai điệu khi tất cả đều có cùng một tâm trạng. Tôi tin rằng mọi người trong Hội thánh của tôi (cũng có thể là mọi người Việt nam trên toàn thế giới) đều nhớ về Việt nam ngày xưa dù rằng họ đang có một cuộc sống đầy đủ và ổn định nơi xứ người. Ký ức về Việt nam của mỗi người chắc hẳn là không giống nhau. Có thể đó là những tháng ngày vàng son trong uy quyền và giàu có. Nhưng cũng có thể là những năm tháng đen tối với nghèo khó và tủi hổ. Đó có thể là một mái nhà êm ấm nơi miền quê hay đó là cái lạnh tái tê nơi gầm cầu phố chợ. Dầu vui hay buồn, Việt nam vẫn là một nơi không thể quên được trong trí nhớ của mỗi người Việt nam. Và những giai điệu quê hương cũng vậy. Nó vẫn đâu đó trong tâm khảm của mỗi người để rồi một ngày nào đó cùng bật ra đồng điệu, say sưa như tôi đã thấy trong buổi Văn nghệ mừng Xuân năm ấy.

Thuỷ Như

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,611,478
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến