Hôm nay,  

Truyện Hàng Ngày Xứ Hoa Hồng

22/02/200500:00:00(Xem: 132356)
Người viết: PHAN KỲ LONG
Bài số 688-1264-35-vb7-190205

Tác giả Phan Kỳ Long cho biết ông vượt biên sang Mỹ năm 1990, hiện sống và làm việc tại tiểu bang Oregon. Ông đã từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Mới đây khi có dịp về thăm vùng Little Saigon, ông góp bài "Vui Buồn Cali". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

1.
Bà già Oregon

Hai tuần trước, tui làm siêng vào Bally Total Fitness chạy bộ tập thể dục trên máy Tredmill. Chân cẳng nguyên ngày ngồi không vận động, trước khi chạy dù chỉ cỡ 4.5 (4.5 miles một giờ) phải đi bộ một hồi làm nóng. Mới chạy một chút, chợt thấy một bà già người nhỏ thấp, bước lên, cùng chạy cái máy Tredmill kế bên, liếc ngang, thấy bà già đề ba tới tốc độ 5.0 (5 miles một giờ). Tự ái dồn dập, tui chỉnh lại cho máy chạy tốc độ 6.0, chẳng lẽ thanh niên trai tráng lại chạy thua bà già"
Không ngờ, có lẽ chưa quen chạy tốc độ 6.0, chạy chưa đầy 30 phút, tui đã thấm mệt, chân mỏi rượi, tui thôi đành chịu thua bà già, đi vào phòng Men's locker tắm, thay đồ.
Khoảng 30 phút sau, khi rời khỏi phòng Men's locker, tui nhìn ra lại phòng tập, bà già gân vẫn còn chạy! Lúc này, bà vừa chạy, vừa đọc tờ báo "Tiền Phong".
Có lẽ nào bác già này người Việt" ít khi thấy người già Việt Nam ở Oregon vào tập thể dục tại club của Mỹ, tò mò, tui tà tà đi lại kiếm cách làm quen, nói chuyện xã giao với bác già gân.
- Dạ thưa bác là người Việt"
Bà quay nhìn tui cười tươi móm mém.
- Ủa sao cháu biết, thường ai cũng tưởng bác người Tàu.
- Dạ, tự con thấy bác đọc tờ báo tiếng Việt.
Bác già như mừng gặp được người Việt hiếm hoi trong cái club Mỹ nơi xứ mưa phùn 6 tháng một năm, thôi chạy, chỉnh máy lại tà tà đi bộ, nói chuyện với tui.
- Thôi bác nghỉ, nói chuyện với con cho vui, thường bác chạy cỡ tiếng rưỡi, hôm nay thấy người hơi hơi mệt, nên chắc chạy một tiếng thôi. (tui nghĩ thầm chắc bác già gân móc lò tui hay sao, bả "hơi mệt" nên chạy có 1 tiếng thôi!)
- Bác tập ở đây thường không, sao con ít khi thấy bác"
- Ồ, bác tập ở club Bally này hơn 20 năm rồi từ lúc còn là Nautilus, tập ở club Hillsboro, nay mới chuyển sang club này từ tuần trước thôi.
- Con thấy bác chạy khỏe ghê.
- Ờ, bác chạy 5 ngày một tuần, nghỉ ngày cuối tuần đi chùa. Con gái bác chở bỏ bác đây lúc 5 giờ, khoảng 7 giờ thằng con rể đi làm về, ghé sang đón bác, chỗ này tiện đường hơn cái club cũ.
- Wow, bác chạy 5 ngày một tuần"
- Bác tập quen rồi con, chạy như vậy 20 năm rồi. Bắt đầu chạy từ lúc sáu mươi mấy tuổi lúc chớm bệnh tiểu đường, nhờ chạy mỗi ngày như vậy mà bệnh của bác cũng đỡ nhiều lắm.
Tôi mừng, quen được bác, như một tấm gương thể dục cho tính lười biếng của mình, luôn tiện rủ bác:
- Vậy nha bác, mỗi tuần con gắng đến đây chạy 3 lần chung với bác cho vui.
Bác mừng ra mặt, nhưng dặn thêm:
- Mà con ơi, tuần sau bác nghỉ, tuần tới bác mới trở lại tập.
- Sao vậy bác"
- Sinh nhật của bác, mấy đứa con ở dưới Cali mời xuống chơi, luôn thể gia đình họp mặt, bác đi về chung với gia đình cô con gái ở đây, anh chị của nó sống ở miền Nam Cali hết.
- Sinh nhật của bác hả, mà bác bao nhiêu tuổi rồi"
- Sinh nhật này là bác 84 tuổi rồi con.
Tui giật bắn mình, trời bà già gân Việt Nam trên xứ Oregon, 84 tuổi chạy 5 ngày một tuần, mỗi lần cỡ 5 miles! Ai cũng như bác già này, chắc quỹ an sinh xã hội của Mẽo hết tiền trả luôn quá. Cỡ tui chừng 60 tuổi, không biết có còn đủ sức lái xe ra cafe Dĩ Vãng 2 với mấy ông bạn già không nữa, đừng nói chi tới chạy.
Sau hôm đó, gặp lại bác một lần nữa, bắt gặp thêm một độc chiêu luyện tập khác của bác, sau khi chạy bộ, shower xong, trong lúc chờ thằng con rể tới đón, bà già gân không ngồi trong nhà, không mặc jacket, đi bộ vòng vòng phía ngoài club, nhiệt độ Oregon buổi tối lúc này khoảng 40 độ F. Bác nói luyện tập như vậy để cơ thể chịu đựng tốt hơn, ít bị cảm cúm.


Tui về nhà, đem câu chuyện "motivation" này kể lại, động viên bà già vợ đi tập thể dục, luôn thể cho bà già vợ làm quen với bác già gân kia (Oregon, người già Việt Nam buồn nhiều, ít có cơ hội gặp nhau, toàn là ở nhà giao lưu với các tài tử Kim Chi trong các bộ phim như "hai anh em nhà bác sĩ" những ngày đẹp trời"...).
Bà già vợ 70 tuổi, nhưng đi đứng run run vì ít vận động và bị minor stroke mấy năm về trước, chạy theo bác già gân không nổi, chỉ đi bộ thật chậm trên máy Tredmill, nói chuyện với bác già gân cho vui, sau đó có theo bác già gân, đi bộ thêm khoảng nửa tiếng, vòng vòng bên ngoài club, dưới trời lạnh cỡ 40 độ F, để tập sức chịu đựng của cơ thể.
Thôi tui đành dừng bút nơi đây, tạm biệt các bạn, dầu câu chuyện còn dài, tự...bà xã mới gọi phone chửi rủa cho một hồi nữa, sau mới một buổi luyện công lực với bà già gân 84 tuổi, bà già vợ tui giờ đang nằm trùm mền, run cầm cập ở nhà, bị cảm lạnh trầm trọng, bác sĩ nói bả có thể đang bị sưng phổi nữa... Thiệt khổ cho thân tui, có ý tốt cho bà già vợ, cũng bị chửi. Ngày xưa, cũng vì bả bị stroke, vợ chồng tui dọn từ Cali về Oregon ở, nay bả vì tui mà "banh ta lông", chắc tui phải dọn xuống Cali trở lại.

2.
Của ít lòng nhiều

Trong hãng có một ông nọ, tuổi cũng đã sồn sồn, một hôm nghe tin mẹ đau nặng có thể mất, ông phải thu xếp công việc làm, về VN gấp, vợ con ông vì bận công việc làm-học phải ở lại Mỹ, đành để ông về một mình.
Không may, trong chuyến về thăm người mẹ lần đầu tiên, từ ngày ông sang định cư xứ Mẽo, mẹ ông qua đời, bận lo chuyện tang chế, khiến ông phải kẹt ở lại quê nhà, lâu hơn dự định đến vài tuần.
Lo xong tang mẹ, ông trở lại Mỹ. Trong những ngày ở quê nhà, có lẽ vì lòng quá buồn thương cho người mẹ quá vãng, cô đơn, ông cặp bồ với cô gái trong một tiệm massage. Hai người vài lần đi chơi riêng "honeymoon" với nhau ở Đà Lạt, Vũng Tàu. Tuy nhiên, ông hết sức thương yêu vợ con, không thể lìa bỏ gia đình, có nói thẳng với cô gái rằng chuyện tình ta chỉ đến thế thôi, ông hứa sẽ gửi quà cho cô gái sau khi về Mẽo.
Về Mẽo, công việc đời sống bận rộn, khiến bẵng đi một thời gian dài, ông không liên lạc gì với cô gái, dù sau này cô gái có thư cho ông số phone. Bất ngờ, một anh bạn cùng làm trong nhóm đi về VN ăn tết, nhân tiện, ông nhờ anh ta chuyển món quà 50 dollars, của ít lòng nhiều đến cho cô gái. Ông chỉ cho anh bạn đường tới tiệm massage để tìm cô gái, người bạn hỏi.
-Ủa ông không biết nhà cô hả"
- Không, nhưng mà dễ lắm, tự nó đi làm suốt ngày, cứ tới tiệm mát xa ABC, hỏi thăm con Thu tóc dài, cái gì cũng bự, là người ta chỉ ra à.
Sau khi anh bạn về VN được vài tuần, rình bữa vợ con đi shopping vắng nhà, ông mua thẻ phone, gọi về nhà cô gái, hai người quá lâu không liên lạc nhau, chuyện trò vui vẻ, bao nhiêu kỷ niệm êm đềm, thuở mặn nồng, luôn được ông gợi nhắc lại. Nhân lúc vui miệng, ông có nhắc chuyện anh bạn mang quà về tặng cho cô gái. Tức thì, cô gái nổi nóng quát to trong điện thoại, đổi ngay lời xưng hô.
- Nè, nói thiệt với anh nha, đối với tui tình cảm quý hơn tiền bạc, anh có cho thì nói, không có cho thì thôi, đừng có bầy đặt xạo xạo, bạn của anh có tìm đến tận nhà, vì tui đã nghĩ làm ở tiệm massage lâu rồi, anh ta tới nói chuyện lấp ba lấp búng một chập rồi dzọt, có đưa quà cáp gì đâu"
Ông giận tím mặt, cúp phone rồi mà tay còn run run, vừa lúc cuối tuần thằng bạn trở lại Mẽo từ VN, không cần chờ gặp hắn ở sở làm, ông tới thẳng nhà riêng, định bụng phen này sẽ chửi cho thằng bạn lừa gạt một trận, có 50 đô la mà cũng gạt bạn, gạt cô gái massage nghèo, đáng thương ở VN.
Ông vừa vào tới nhà thằng bạn, mặt hầm hầm, chưa kịp nói câu nào, thằng bạn đã lẳng lặng không nói không rằng, đưa trả lại nguyên xi tờ giấy bạc 50 đô của ông. Hắn càu nhàu.
- Mẹ, ông không cho biết trước, tui tìm tới tận nhà con nhỏ, nhà của nó đó hả, nếu mà ở Oregon tệ lắm cũng nửa triệu dollars, đó là chưa nói chiếc xe Mercedes cáu cạnh đậu trước nhà, nó khoe mới mua trả bằng tiền mặt, ông cố nội tui cũng không dám có mặt mũi nào, đưa món quà "lòng nhiều" 50 đô của ông ra...

Phan Kỳ Long

Ý kiến bạn đọc
08/12/201720:35:05
Khách
Ha..ha..ha...! Tếu thầy chạy...! Hy vọng có nhiều bài viết giống vậy👍🎶🤓‼️
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,142,159
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến