Hôm nay,  

Chuyện “anh Ấy” Và Tôi

05/03/200500:00:00(Xem: 104862)

Người viết: NGUYỄN NGA
Bài số 695-1273-44-vb6-040305

Tác giả tên thực là Nguyễn Nga, 42 tuổi, hiện là cư dân Tucson, AZ; Nghề nghiệp: Thợ nail, tóc. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là một chuyện tình trắc trở nhưng có hậu, happy ending.
*

Ngày chia tay với Mẹ cùng các em để theo ba lên tàu đi vượt biên tìm tương lai và đất sống, tôi đã khóc thật nhiều... Nhớ Mẹ, nhớ các em và nhớ mảnh đất quê hương mà tôi đã từng chia sẻ bao kỷ niệm vui buồn.
Sau bao ngày lênh đênh trên biển, với những vất vả, vật vờ cùng cực, rồi thì cũng tới được bên bờ tự do. Ở đảo được một năm thì ba và tôi được nhận định cư ở Mỹ, nói sao cho hết nỗi vui mừng của những ngày sắp tới. Tôi, ăn chưa no, lo chưa tới, chỉ biết vui và hân hoan mong chờ ngày tới thiên đàng của Mỹ quốc.
Xuống phi trường Mỹ quốc, gia đình tôi được những người hảo tâm ra đón rước, họ thật tốt lo chỗ ăn chỗ ở cho chúng tôi, hướng dẫn đi làm giấy tờ và giúp cho ba có công ăn việc làm, còn phần tôi thì được vào trường học.
Anh ấy! Anh ấy có mặt khi tôi bước chân tới Mỹ, anh ấy thường xuyên tới thăm hỏi, giúp đỡ khi gia đình tôi gặp khó khăn, anh thường kèm tôi làm bài tập, an ủi khuyến khích mỗi khi thấy tôi buồn, nói chung sự hiện diện của anh giống như là một người thân trong gia đình không thể thiếu được.
Anh ấy 22 tuổi, cao lớn, dễ nhìn, vui vẻ, bặt thiệp. Còn tôi thì với lứa tuổi 13, bé nhỏ, rụt rè, nhút nhát lại thêm tánh tự ti, đi học thì không giỏi, hay buồn, ưa khóc và dễ giận dỗi. Anh đến với gia đình tôi như cơn gió mát, đem đến cho tôi niềm an ủi yên bình. Theo thời gian không biết tự lúc nào tôi đã yêu anh, 13 tuổi chăng" 15 tuổi chăng" hay năm 17" Tôi cũng không biết nữa. Mỗi khi anh bận không tới là tôi buồn, tôi giận, tôi nhớ anh ấy. Tôi yêu với mối tình say đắm câm lặng.
Năm tôi gần 18 tuổi thì anh ấy ngỏ lời yêu mến với tôi. Ôi! còn nỗi vui mừng nào hơn, tôi như sống trong mơ, trong mộng, tôi vui mừng khôn xiết, tôi vui, tôi cười, tôi hát một mình khe khẽ suốt ngày. Ba ngạc nhiên bảo: "Con này bộ mày khùng à!". Năm ấy tôi có 2 tin mừng, một là anh ấy đã tỏ tình với tôi, hai là được tin mẹ và các em sắp qua đoàn tụ.
Ngày mẹ và các em qua, chúng tôi, ngũ long công chúa thật vui khi gặp lại nhau, căn nhà như chật chội hơn, ồn ào hơn và ba một lần nữa lại phải vất vả đi tìm nhà lớn hơn. Sau bao nhiêu năm nhìn ba cô đơn buồn phiền nhớ me,ï ba nay đã già hơn, tóc cũng đã nhuộm màu muối tiêu, niềm vui đã loé trên mắt ba, mẹ thì cằn cỗi, đen, ốm và thật tội nghiệp. Ôi! tôi một cô gái đa sầu, đa cảm, thương ba, nhớ mẹ thường khóc thầm cầu mong ơn trên cho gia đình được gặp lại nhau, nay giấc mơ đã thành sự thật.
Tôi thường gặp anh ở sân trường đại học (tôi đã vào đại học năm thứ nhất). Tâm sự kể lể cho anh nghe niềm vui cũng như nỗi buồn mà tôi đang có, anh không có cha mẹ ở đây cho nên anh rất chia sẻ niềm vui của tôi. Anh thường ôm tôi vào lòng để an ủi vỗ về.
Một năm sau mẹ và tôi đã bắt đầu có những cơn chống đối. Mẹ thì cho tôi là quá Mỹ hoá, không biết vâng lời như các em, mẹ ngăn cản tình yêu giữa tôi và anh bởi vì anh ấy nghèo, không địa vị, không sự nghiệp. Ngày anh qua nhà xin ba mẹ cho 2 đứa được cưới nhau, mẹ từ chối thẳng và bảo anh đừng nên lui tới nhà nữa.


Chia tay cùng anh ấy ở sân trường đại học với hai hàng nước mắt như mưa, tôi sống dở, chết dở, yêu không đặng mà sống với nhau cũng chẳng đừng. Ngày nghe tin anh ấy lấy vợ, tim tôi tan nát, tôi đã quyên sinh nhưng lại được cứu sống. Tôi sống vật vờ, không ăn, không ngủ, chỉ muốn chết thôi! Cho đến lúc mẹ không chịu nổi nữa phải dọn nhà đi tiểu bang khác.
Một năm sau chúng tôi lại dọn về chốn cũ, vì mẹ không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt bên đó. Vết thương của tôi đã tạm lành. Tôi không còn đi học nữa, tôi xin vào làm ở một hãng Mỹ. Những tuần đầu thật bình lặng, vài anh chàng Mỹ lảng vảng ve vãn, nhưng lòng tôi đã chết. Tôi chỉ vùi đầu vào công việc để tâm hồn không còn khoảng trống nào nữa. Vài tháng sau tôi gặp lại anh ấy (anh làm ở một ngành khác, cùng một hãng). Anh thật ốm, dáng cao gầy phiền muộn, anh nhìn tôi và nói: "Em ơi anh khổ quá! Anh thật là nhớ em". Tôi khóc như mưa, bỏ làm ra về và nằm bẹp suốt ngày. Sau vài ngày, vài tuần và vài tháng chúng tôi đã dan díu với nhau. Tôi không thể xa anh ấy, cũng như anh ấy không thể xa tôi.
Tôi đã từng trách anh sao vội vàng đi lấy vợ, anh chỉ biết xin lỗi và phiền muộn phân trần, anh quá cô đơn, quá đau khổ. Trong một lúc nông nổi giận hờn anh đã lấy vợ mặc dù anh chẳng yêu nàng. Cuộc sống vợ chồng của anh đã thất bại, cả hai đều không hợp nhau, cô ấy thường la mắng, khinh khi anh cho đến lúc anh gặp lại tôi. Chúng tôi những kẻ yêu nhau mê muội, bỏ mặc ngoài tai những lời đàm tiếu để yêu nhau, đến với nhau trong mặc cảm phạm tội và cuối cùng thì tôi cũng đã có mang. Tôi lê tấm thân tàn về khóc than với mẹ, xin được lời tha thứ, nhưng mẹ la mắng và tàn nhẫn đuổi tôi đi. Ba nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, vuốt đầu tôi và khẽ bảo, đừng giận mẹ con nhé! Mẹ đã suốt đời khổ cực hy sinh cho ba và các con, cho nên ba cũng không biết nói sao cho mẹ tha thứ cho con nữa, thôi thì hãy để thời gian mẹ nguôi giận rồi con trở về xin lỗi mẹ vậy!
Tôi và anh về sống chung với nhau, giữa một cảnh hai quê làm lòng tôi tan nát. Vợ anh thường gọi phone đến để mắng chửi tôi luôn, tôi chỉ biết khóc và ngỏ lời xin lỗi (cô ấy chưa có con với anh) thành ra cô ấy hận thù chúng tôi vô cùng. Ngày con tôi chào đời, tôi nhìn con mà tủi hổ, mong rằng sau này lớn lên con sẽ tha thứ cho mẹ. Tôi đề nghị chia tay nhưng anh không chịu, chúng tôi sống với nhau như trong cơn ác mộng, cho tới ngày anh bỏ hết tất cả, bất chấp tất cả để cuối cùng thì cũng có tờ giấy ly dị trong tay.
Chúng tôi làm lễ cưới trong vòng đơn giản, vài người bạn thân, một buổi tiệc nho nhỏ, với cô dâu xinh xinh tay cầm cành hoa trắng, con gái chúng tôi cười thật ngây thơ, có lẽ nó chia xẻ với niềm vui của ba mẹ. Ba năm sau chúng tôi có thêm một chú nhóc nữa, và bây giờ thì mẹ đã tha thứ cho tôi (nhờ công sức của ba và các em).
Giáng sinh năm đó đại gia đình tôi quây quần bên nhau trong ánh lửa bập bùng, mẹ cười đùa cùng các cháu, sau khi phân phát quà xong, mẹ vui vẻ tiến về phía tôi và khẽ nói: Mẹ cầu chúc cho các con được nhiều hạnh phúc...

NGUYỄN NGA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 860,291,574
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Ông là một y sĩ thuộc hội Ái Hữu Y Khoa Huế Hải Ngoại. Tốt nghiệp Y Khoa Huế năm 1973, thời chiến tranh,
An nô nức mong chờ ngày họp mặt cựu sinh viên, học sinh tỉnh Tây Ninh trên khắp thế giới tổ chức tại miền nam California.
Tác giả là một nhà báo quen thuộc, trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Từ nhiều năm qua, ông là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ
Tác giả tên thật Nguyễn Văn Ni, 70 tuổi, sinh quán Bến Tre. Tại Việt Nam trước 1975, ông giảng viên Đại học Nông Lâm Súc Cần Thơ; Đi lính Khóa 6/70 Thủ Đức.
Tác giả là con của một sĩ quan Võ Bị Đà Lạt, ra đời trong mùa hè đỏ lửa, là một Kỹ sư Dầu Khí đang sống tại Sài Gòn và làm việc cho một Công ty Liên Doanh tại Việt Nam.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô là một nhà giáo, hiện làm việc tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ tại Monterey, California.
Tác giả từng nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago.
Bài viết lá một đoạn ghi ngắn nhân mùa Lễ Tạ Ơn 2015. Tác giả, 82 tuổi, là người viết thân quen với bạn đọc Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Trước 1975 tại Việt Nam, ông là một luật gia, nhà hoạt động văn hóa xã hội.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Bà sinh năm 1948 tại Biên Hòa, cựu học sinh Ngô Quyền. Trước 1975: Dạy học. Qua Mỹ năm 1991 theo diện HO. Bà kể, “Chồng tôi là lính VNCH. Hai con tôi nay là lính Hoa Kỳ.
Bài viết mới của Lệ Hoa Wilson là chuyện của mùa lễ, gồm 2 ngày Cựu Chiến Binh và Lễ Tạ Ơn, cùng trong Tháng 11. Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa,
Nhạc sĩ Cung Tiến