Hôm nay,  

Thai Xe (time Share)

06/03/200500:00:00(Xem: 98832)
Người viết: LỆ KHANH
Bài số 696-1274-45-vb7-050305

Bà Lệ Khanh, trước 75, dạy trung học ở Việt Nam. Sang Mỹ, làm công chức tiểu bang, đã về hưu. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Con Sẽ Về” phổ biến ngày 29-1-2005, tác giả được giới thiệu là “ông”. Trong thư kèm bài mới, tác giả cho biết bút hiệu của bà là Lệ Khanh (không phải họ Lê) và ghi “xin được làm đàn bà”. Trân trọng cáo lỗi cùng tác giả và bạn đọc.

Sau ba mươi năm di tản và lập nghiệp ở nước Mỹ này, ngườiø Việt chúng ta phần lớn đã "đổ mồ hôi, sôi nước mắt" để sống còn, tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Dù làm việc bằng đầu óc hay tay chân, cổ xanh hay cổ trắng, họ đã cố công nuôi đàn con khôn lớn, học hành thành đạt. Khi gần đến tuổi hưu, hay đã về hưu, thì ngoài công việc làm, những việc thiện nguyện trong cộng đồng, trong hàng xóm, ngườøi ta bắt đầu nghĩ đến việc tập thể dục cho gân cốt khỏi rã rời, nghỉ xả hơi cho bù lại những năm lao động, hay đi du lịch để di dưỡng tuổi già sau khi làm việc gần suốt một đời ở hai quê hương, cũ và mới.
NoÙi đến đi du lịch xa gần, là đi trong nước Mỹ, hay đến những xứ ngoài nước Mỹ, ở trời Âu, trời Á, kể cả về lại thăm quê hương, bản quán sau nhiều năm xa cách. Người Việt không còn muốn nằm đắp chăn ngủ trong những ngày cuối tuần, hay lo nấu những món "khoái khẩu" để mời nhau nhậu nhẹt cho đã thèm, như những năm đầu di tản. Xã hội Việt trong lòng Mỹ quốc đã bắt kịp lối sống hưởng thụ của người Mỹ ở một nước có mức sống cao, với quan niệm "có làm việc, có hưởng thụ", vì kiếp nhân sinh quá ngắn ngủi, trên sáu bó là đã cảm thấy cái 'exit" cuối cùng đang lấp ló ở đâu đây.
Muốn ăn những món Việt thuần túy, thiếu gì các tiệm ăn Việt trong vùng, đủ món nhậu càng ngày càng tân kỳ, giá cả thì cũng phải chăng. Tội gì phải chúi đầu vào bếp nấu tối ngày, cho nhan sắc phôi pha, cho máu, đường, mỡ có cơ hội thừa thắng xông lên, làm cuộc sống vốn đã đoản càng đoản tợn. Chán ở nhà thì đi du lịch, đi "cruise" đến những chân trời xa lạ, "nhất nhật tại thuyền, nhất dạ đế vương", được chiều đãi như ông bà hoàng mà chỉ trả vài trăm, hay phòng rẻ nhất cũng chỉ hơn trăm đô một người một ngày.
Nhưng nói đến đi du lịch, mà không đề cập đến 'thai xe" (time share) thì cũng còn thiếu sót, vì chắc chắn quý vị cũng đã từng "bị" mời đi nghe "trần thuyết" ít nhất hơn một lần ở các trung tâm nghỉ mát (resort), để dược mời mua time share. Bù lại, quý vị có thể đựơc ở miễn phí vài ngày ở resort đó, hay được mua giá rẻ vé đi "Disneyland, Disneyworld", v..v..
"Time share", hay "chia thời gian", hay "nhà nghỉ chung", có nghĩa là quý vị mua một tuần, hai, hay ba tuần nghỉ mát trong mỗi năm tại một trung tâm nghỉ mát nào đó, ở trong nước Mỹ hay ở các nước khác, nếu nước đó có hệ thống "time share".
Có nhiều loại time share, hoặc dùng điểm (points), hoặc không cố định ở một nơi nào. Ở đây tôi chỉ xin đề cập đến loại time share phổ thông nhất mà tôi sở hữu, là loại mà mỗi năm, vào cùng một thời gian, bạn sẽ trở về chính cái unit đó trong resort đó để ở trong tuần lễ đó.
Sau khi bạn đồng ý đi dự buổi họp mặt mua time share có ăn sáng miễn phí và được vài coupon mua vé show, hay đi Disneyland" giá rẻ, bạn sẽ nghe họ mời chào khoảng từ một tiếng đến ba tiếng đồng hồ (do những người bán (seller) rất lành nghề đủ mánh khóe chinh phục người mua). Nếu bạn có tiền, muốn mua một, hai tuần lễ trong năm ở resort mà bạn thích đó, thì họ sẽ làm giấy ngay tại trận, đặt cọc chừng $500.00, conø số nợ sẽ trả dần theo kiểu mortgage. Có điều tiền lời sẽ rất nặng, khoảng 15%.
Thường thì tiền mua time share giá chừng 30,000, 20.000, hay mươi ngàn đô tùy theo địa điểm,thời gian trong năm, loại phòng hay villa mà quý vị mua. Thí dụ mua ở Hawaii, nơi ai cũng muốn đến vì thời tiết đẹp quanh năm, thì giá gấp đôi hay gấp rưỡi những resort ở các tiểu bang khác. Loại villa một phòng ngủ rẻ bằng nửa villa hai phòng ngủ. Mua ở Virginia vào tuần lễ mùa đông sẽ rẻ hơn vào mùa hè trăm hoa đua nở. Loại đắt nhất, sang nhất là hạng "Gold Crown". Phòng nào (unit) cũng có trang bị đủ đồ đạc, có bếp núc với đủ dụng cụ nấu nướng như ở nhà.
Trong suốt thời gian ở resort, quý vị tha hồ sử dụng các tiện nghi, tiệm ăn, hồ bơi, trung tâm giải trí, the ådục v..v.. Hiện nay, rất nhiều khách sạn lớn như Marriot, Hilton, Four Seasons v.v.. cũng có những suite hay unit dùng làm time share, có đủ bếp núc tiện nghi, có view biển, bãi biển như các resort nổi tiếng khác.
Chắc có vị nghĩ rằng nếu cứ mỗi năm phải đi lại nơi mình đã mua thì cũng chán"


Đừng lo, có một cơ quan đổi chác goi là RCI, chuyên làm trung gian đổi chỗ nghỉ mát cho quý vị. Nhưng phải trả niên liễm hàng năm khảng $80.00, quý vị sẽ được RCI gửi cho cuốn RCI Community Guide hàng năm, chụp đủ hết hình ảnh những resort trong hệ thống time share trên thế giới, quý vị muốn lựa resort nào, thì báo cho RCI biết loại unit nào mình muốn đổi đến ở, vào thời gian nào trong năm. Cố nhiên bạn phải xin bỏ unit của bạn vào "bank" của RCI để họ dùng unit của bạn đổi với những unit của các resort khác, và cố nhiên bạn phải trả tiền lệ phí đổi (exchange), khoảng $150.00 ở trong nước Mỹ , và $180.00 nếu đi ngoại quốc, thí dụ Úc, Pháp , Anh, Phi châu, Trung Mỹ v..v..Nếu unit của bạn là hai phòng ngủ, Gold Crown, 1 tuần trong năm, thì banï cũng được đổi loạiï unit tương đương. Mua loại unit trung bình, một phòng ngủ, ở nơi khỉ ho cò gáy , mà đòi đổi unit loại Gold Crown , hai ba phòng ở Hawaii hay Florida thì có đến Tết Congo RCI cũng chưa kiếm ra.
Chưa hết tốn kém đâu. Khi mua time share, họ thường không cho bạn biết là bạn phải trả tiền bảo quản (maintenance fee) và thuế đất hàng năm, số tiền này khoảng $600.00 một năm cho một unit 2 phòng ngủ, loại Gold Crown, một tuần lễ moiã năm. Nếu bạn mua 3 phòng ngủ, hai tuần một năm, thì sở phí sẽ khoảng gấp đôi. Sở phí này không bất biến mà có khuynh hướng tiến đều hàng năm.
Do kinh nghiệm đang là khổ chủ time share, tôi có những ý kiến sau trình bày với quý bạn về cái lợi và bất lợi của time share.
Trước hết, nói về cái có lợi:
Bạn nên gia nhập hàng ngũ chủ nhân của time share:
- Nếu bạn thích đi du lịch, thích ở những nơi resort sang trọng, tiện nghi , có bếp núc sẵn sàng như trong nhà mình hàng năm mà khỏi lo đi mướn phòng khoảng hai ba trăm một đêm. Nếu unit của bạn lớn, 2 hay 3 phòng ngủ, bạn có thể mời con cháu, bạn bè đến du lịch cùng , như một "yearly reunion"cho vui. Nếu bạn bè con cháu có hảo ý, đỡ tiền sở phí chút đỉnh, là tạm đủ trả một phần tiền bảo quản rồi.
- Nếu bạn cho bè bạn con cháu đến sử dụng unit của bạn, (khi bạn không đến đó) trong tuần lễ nghỉ của bạn, (thí dụ bạn mua tuần lễ thứ 10 của năm), bạn chỉ cần giới thiệu với resort người bạn đó, chỉ trả $50.00 lệ phí cho gia đình khách (guest). Mỗi resort có một hệ thống riêng, điều lệ có thể khác nhau chút đỉnh.
-Nếu số tiền vài ba chục ngàn để mua (trả ngay một lúc, để khỏi bị tiền lời nặng) không phải là số tiền lớn đối với bạn, và tiền bảo quản hàng năm, tiền gia nhập RCI , lệ phí đổi (exchange) nơi nghỉ mát chừng gần một ngàn một năm không là một mối lo tài chánh cho bạn. Quyền sở hữu căn unit đó, trong tuần lễ bạn mua, sẽ có giá trị suốt đời, thường là 99 năm. Khi bạn về chầu trời, có thể làm di chúc tặng cho con cháu. Lúc đó, chắc anh chủ time share cũng sẽ gặp bạn ở thiên đàng!
-Nếu bạn muốn đi đến các nước thí dụ Âu, Úc , Phi châu mà không biết mô tê gì về nước đó, cứ giở quyển ảnh RCI ra, chọn nơi nào mình thích, sau đó gọi RCI xin đổi với nơi bạn đang có.
Cách đi này rất tiện lợi, vì ở "time share", nhân viên phục vụ đều biết Anh ngữ, bạn sẽ không bị trở ngaiï ngôn ngữ, nếu bạn đi các xứ nam Mỹ hay Bắc Âu. Họ phục vụ rất chu đáo, vì họ mong bạn sẽ mua thêm unit ở nước họ, hay ở resort của họ.
Tôi đã có dịp đổi đi Miền biển Nam Tây Ban Nha, rất đẹp và thú vị. Các nước Aù châu như Thái , Singapore, Phi, Nhật cũng có nhiều time share , nhưng vì ở Aù châu , giá sinh hoạt rẻ, trừ Nhật, đổi không có lợi. Chưa thấy Việt Nam gia nhập hệ thống time share,.
Điều bất lợi, nếu có :
- Bạn có thể đi những nơi nào bạn muốn, không bị 'dính chặt "vào cái "thai ' này hàng năm.
- Bạn không muốn trả lệ phí hàng năm gần ngàn bạc cho cái "thai" này, trong khi bạn có thể dùng ngàn bạc này đi chơi ở một nơi khác, chỉ tốn hơn chút đỉnh mà khỏi "đào sâu chôn chặt ' vào một chỗ.
- Nếu bạn bán cái "thai" đi, số tiền bán sẽ chỉ được khoảng một nửa số tiền bạn đã mua nó. Nên nhớ, time share không phải là một 'cơ hội đầu tư như địa ốc." Nó chỉ là một cơ hội để đi du lịch tiện nghi, để quen biết các chủ time share khác.
Bạn đã được trình bày một vài ý niệm tổng quát về time share. Nếu có được đi vào mê hồn trận của buổi họp mua time share, thì bạn cũng nên tính trước sẽ mua hay không. Những người bán time share dùng áp lực rất mạnh để dụ bạn mua, có khi họ dùng xa luân chiến, vài ba người thay nhau dụ dỗ bạn một cách sổ sàng, như tôi đã bị ở Cancun, Mexico, năm ngoái. Nếu không muốn mua thì nên có thái độ cương quyết, đừng để bị lung lạc.
Kinh nghiệm cho thấy mua lại time share (resale) nghĩa là mua time share thẳng với chủ nhân thì giá sẽ hời hơn giá mua tại resort nhiều. Mua resale thì unit cũ, chứ không phải loại mới xây, giá rẻ hơn khoảng một nửa, nếu hai bên thuận mua, vừa bán.. Mua kiểu này có thể dò trên internet, sẽ có lợi nhiều. Nhiều người Mỹ quá già, không muốn di chuyển nhiều nữa, lại không có con cái để cho, nên đã bán với giá rất hời. Rất tiếc tôi đã không biết vụ mua lại time share từ mười năm trước, nên đã mua một cái mới toanh với giá chẳng hời chút nào!
Chúc quý bạn nhiều cơ hội để đi du lịch, và, nếu bạn "đông địa", nên mua vài cái time share, nhớ gọi tôi cho đi ké, hoặc đổi lẫn với nhau, mong lắm thay!

Lệ Khanh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,520,155
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến