Hôm nay,  

Giao Thừa Đầu Tiên Trên Đất Mỹ

16/03/200500:00:00(Xem: 102872)

Người viết: PHƯỢNG QUỲNH
Bài số 704-1283-54-vb4-031605

Tác giả tên thật Đinh thị Quỳnh Giao, mới từ Việt Nam sang Mỹ định cư năm 2004, hiện sống ở miền Đông. Truớc 75, bà là Giảng Nghiệm viên Đại học Khoa học Saigon.
*

Mạng Tích lịch hỏa, số Mậu mà tử vi phán rằng Canh Cô Mậu Quả nên đi đâu, tôi cũng bị Cô Quả. May nhờ cái Hỏa sấm sét nên băng giá lạnh lùng của miền đông bắc Hoa Kỳ không quất sụm Bắc kỳ chín nút"
Tôi lang thang ở nhờ nên không biết đến bất kỳ lễ lạc nào dù của Tây hay Ta. Không biết thì chớ mà những ngày –người ta quần tụ- thì tôi ….phải đi trốn!
Có gì đâu, nhà ông X, nơi tôi ở tạm và làm công nhân hạng bét cho ông ấy, thỉnh thỏang có giỗ thì tôi phải nhờ ông ta đưa tôi đến Dì Tám (nơi tôi thuê nhà ở trong ba tuần nhưng sau đó hai dì cháu thành người thân của nhau luôn.) Ban đầu, ông ta còn chịu khó đưa tôi đi …lánh nạn (!!!) nhưng về sau, ông ta chán, không muốn giúp làm tài xế nữa. Đành chịu thôi!
Tết tây, tôi đi lánh nạn ở nhà cha mẹ Quỳnh, một cô cháu ..lụm đuợc trên net! Quỳnh dễ thương, đang đi làm, con còn nhỏ nhưng trái tim to tổ chảng (!) nên đã bỏ thì giờ khá nhiều cho tôi. Ví dụ đưa tôi đi mua áo mặc mùa đông, mua bịch nước đá đem đến cho tôi chườm tay đau… Tết tây, tuyết rơi tá lả mà phải lội tuyết đón cô.Tối thì đưa tôi về lại nhà ông X.
Tết ta, ông X nói tôi đem đồ ăn vào phòng, khóa kín, khỏi cần đi đâu. Nhưng tôi thấy kỳ cục vì phòng tôi chỉ cách phòng khách… năm bậc thang , sát đó là bếp và family room. Lỡ mình ngứa cổ ho môt cái, mọi người biết có mình ở trong thì không giống ai nên tôi lại phải đi trốn tiếp. May sao, nhỏ Quỳnh lướt net, thấy cái bình cắm hoa tết của tôi, cô nàng khóai, gọi phone. Tôi bảo Quỳnh ghé, tôi cho Quỳnh cái quạt. Sẵn đó nhờ Quỳnh chở đi...tỵ nạn đêm 30 tại nhà Dì Tám!
Gần 9 giờ đêm, ông X gọi báo tin gia đình ổng đã vãn tuồng. Tôi gọi cho chị Phương, cho đầy đủ dữ kiện và nhờ chị gọi dùm taxi Mỹ. Phải 9g30 taxi mới đến. Thấy taxi chạy lộ trình khác ông X, tôi nói ngay (đúng là đa nghi như Tào tháo!):


-Đuờng nhà tôi rất gần đường 29 đó nghe.
-OK
Tài xế chạy tiếp. Tôi ráng banh đôi mắt già nua ra ngó. Tôi hỏi:
-You turn left vô LeeHWay hả "
-Ok
Hà, xong.Vô LeeHway là tôi... đã biết đường về nhà. Chị Phương rất cẩn thận chu đáo, dặn tôi phải gọi … nên gần về nhà, tôi móc cell ra báo cho chị biết, “ hiệp sỹ mù“ đã hạ kiếm an tòan trên xa lộ Về phòng, tôi cũng gọi cho Dì Tám. Bà nói:
-Tui với cô Phương đang nói, sao cô mới qua Mỹ mà gan quá. Đêm khuya dám kêu taxi Mỹ ! Tụi tui qua gần 20 năm mà còn chưa dám!
Trời, cái thân tôi long đong lận đận nên mới vất vả vậy chứ Dì Tám khi qua Mỹ, bằng tuổi tôi bây giờ nhưng có con nên đâu phải đi làm, đâu phải đi tỵ nạn đêm 30 tết như tôi. Nghĩ cũng tủi thân và buồn. Đêm 30, giao thừa, đa số chim bay về tổ, quần tụ với gia đình,còn tôi thì lo đi trốn! Khi về, lại thân gái già dặm trường đi taxi Mỹ mình ên.
Coi vậy chứ cũng có niềm vui khác. Một anh bạn quen trên net đã đích thân mua hoa đem đến tận nhà cho mẹ tôi ở Montreal. Cụ vui lắm. Còn nói đùa “phải chi hoa này là của bồ bà thì bà vui biết mấy ‘ Giời ạ, “ bà giáo ‘ này ngày xưa hét ra lửa mửa ra khói, cai trị lũ con bằng pháp trị, bây giờ về già cụ đổi tính đổi nết, dễ dãi không ngờ.
Gần giao thừa, đang lướt net thì con dâu tương lai (đang ở VN) chộp đuợc tôi. Đang gõ, ngó đồng hồ, tôi viết:
-Chờ mẹ chút!
Thế là …năm đầu tiên trên đất Mỹ, tôi khai bút bằng keyboard với giòng chữ không dấu gõ ở Yahoo Messenger:
Tân niên khai thần bút
Vạn sự tổng giai thành
Chả là ngày xưa cha tôi dạy và lũ con nhắm mắt vâng theo. Đó là khai bút đầu xuân (thường là mùng 2 tết, tốt ngày) bằng hai câu trên. Thời buổi computer, giao thừa điểm và tay đang lỡ gõ thì thôi, nhập thế kỷ mới tùy tục mới (!!), tôi gõ thay vì viết vậy. Chẳng biết ra sao nhưng cứ coi như có kiêng, có lành, có khai có mở, có xin có được... vậy.

Phuợng Quỳnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,067,319
Sáng thứ bảy nhưng trời nóng sớm vì mùa hè còn nợ mấy hàng cây đang hồi xanh lá. Ong Hoàng lẩm bẩm với cây chanh ngoài sân sau, nhổ cỏ, vun gốc, tưới nước…Tánh ông, thích hay không thích
Trước khi viết bài này, tôi có nói với chị Cả của tôi: - Chị à, tui định ca cẩm về cái chuyện đi học nail, đi thi nail rồi đi làm nail để phải "chịu đời" với ba cái chuyện bực mình, nhưng sợ bị "nhàm hàng"
Người Việt Nam mình thường nói "vô phước đáo tụng đình" , có nghĩa là bất đắc dĩ mới đem nhau ra ba tòa quan lớn để phân xử. Bởi vì kiện tụng nhau rất tốn kém, có khi còn tán gia bại sản nữa là khác
Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết thật trắng, như những miếng bông gòn từ trên không rơi xuống, bao phủ mảnh sân nhà tôi, độ dày cả một tấc. Tôi và các bạn tôi đang tụ họp để uống cà phê
Đầu tháng Bẩy, mùa hè, từ miền Bắc, tôi bay về miền Nam California dự ngày hội ngộ của các cựu học sinh trung học Ngô Quyền. Từ phi trường LAX, tôi được hai anh chị bạn đón về vùng
Sức khỏe là một phần tối ư quan trọng trong đời sống con người. Chúng ta ai cũng hiểu biết, nhưng bạn không thể hình dung sức khỏe đã ảnh hưởng trên con người đến mức độ nào!
Trân Nguyên, mi giỏi há con… Mi ỉ làm "bác sĩ" rồi tha hồ đem hết mấy Ôn - Cha - Chú lên mổ xẻ … toang hoang cho thiên hạ hắn tròn xoe con mắt hết trơn… À há. Mi có ngon kỳ ni viết chuyện
Tôi đọc lại bài thơ đó bằng hồi ức, không thể nhớ tên tác giả. Sergey Tkachenko là ai, đứa trẻ Nga nào có đôi mắt xanh như tuyết đứng bên bờ Volga, như một ly rượu vang đầy ắp, như điệu dân ca
Lúc còn sống ở đời, Ba tôi ước mơ một lần được đặt chân đến đất Mỹ. Ước mơ của Ba tôi thực ra có thể thực hiện được nếu như người không ra đi sớm như vậy. Số là lúc tôi hội đủ điều kiện
Mấy chục năm trước, khi mình quen nhau em đâu có nghĩ có ngày mình sẽ trở thành "người xưa" và phải viết thơ thăm nhau. Cứ tưởng sẽ ở gần nhau và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi
Nhạc sĩ Cung Tiến