Hôm nay,  

Giao Thừa Đầu Tiên Trên Đất Mỹ

16/03/200500:00:00(Xem: 102803)

Người viết: PHƯỢNG QUỲNH
Bài số 704-1283-54-vb4-031605

Tác giả tên thật Đinh thị Quỳnh Giao, mới từ Việt Nam sang Mỹ định cư năm 2004, hiện sống ở miền Đông. Truớc 75, bà là Giảng Nghiệm viên Đại học Khoa học Saigon.
*

Mạng Tích lịch hỏa, số Mậu mà tử vi phán rằng Canh Cô Mậu Quả nên đi đâu, tôi cũng bị Cô Quả. May nhờ cái Hỏa sấm sét nên băng giá lạnh lùng của miền đông bắc Hoa Kỳ không quất sụm Bắc kỳ chín nút"
Tôi lang thang ở nhờ nên không biết đến bất kỳ lễ lạc nào dù của Tây hay Ta. Không biết thì chớ mà những ngày –người ta quần tụ- thì tôi ….phải đi trốn!
Có gì đâu, nhà ông X, nơi tôi ở tạm và làm công nhân hạng bét cho ông ấy, thỉnh thỏang có giỗ thì tôi phải nhờ ông ta đưa tôi đến Dì Tám (nơi tôi thuê nhà ở trong ba tuần nhưng sau đó hai dì cháu thành người thân của nhau luôn.) Ban đầu, ông ta còn chịu khó đưa tôi đi …lánh nạn (!!!) nhưng về sau, ông ta chán, không muốn giúp làm tài xế nữa. Đành chịu thôi!
Tết tây, tôi đi lánh nạn ở nhà cha mẹ Quỳnh, một cô cháu ..lụm đuợc trên net! Quỳnh dễ thương, đang đi làm, con còn nhỏ nhưng trái tim to tổ chảng (!) nên đã bỏ thì giờ khá nhiều cho tôi. Ví dụ đưa tôi đi mua áo mặc mùa đông, mua bịch nước đá đem đến cho tôi chườm tay đau… Tết tây, tuyết rơi tá lả mà phải lội tuyết đón cô.Tối thì đưa tôi về lại nhà ông X.
Tết ta, ông X nói tôi đem đồ ăn vào phòng, khóa kín, khỏi cần đi đâu. Nhưng tôi thấy kỳ cục vì phòng tôi chỉ cách phòng khách… năm bậc thang , sát đó là bếp và family room. Lỡ mình ngứa cổ ho môt cái, mọi người biết có mình ở trong thì không giống ai nên tôi lại phải đi trốn tiếp. May sao, nhỏ Quỳnh lướt net, thấy cái bình cắm hoa tết của tôi, cô nàng khóai, gọi phone. Tôi bảo Quỳnh ghé, tôi cho Quỳnh cái quạt. Sẵn đó nhờ Quỳnh chở đi...tỵ nạn đêm 30 tại nhà Dì Tám!
Gần 9 giờ đêm, ông X gọi báo tin gia đình ổng đã vãn tuồng. Tôi gọi cho chị Phương, cho đầy đủ dữ kiện và nhờ chị gọi dùm taxi Mỹ. Phải 9g30 taxi mới đến. Thấy taxi chạy lộ trình khác ông X, tôi nói ngay (đúng là đa nghi như Tào tháo!):


-Đuờng nhà tôi rất gần đường 29 đó nghe.
-OK
Tài xế chạy tiếp. Tôi ráng banh đôi mắt già nua ra ngó. Tôi hỏi:
-You turn left vô LeeHWay hả "
-Ok
Hà, xong.Vô LeeHway là tôi... đã biết đường về nhà. Chị Phương rất cẩn thận chu đáo, dặn tôi phải gọi … nên gần về nhà, tôi móc cell ra báo cho chị biết, “ hiệp sỹ mù“ đã hạ kiếm an tòan trên xa lộ Về phòng, tôi cũng gọi cho Dì Tám. Bà nói:
-Tui với cô Phương đang nói, sao cô mới qua Mỹ mà gan quá. Đêm khuya dám kêu taxi Mỹ ! Tụi tui qua gần 20 năm mà còn chưa dám!
Trời, cái thân tôi long đong lận đận nên mới vất vả vậy chứ Dì Tám khi qua Mỹ, bằng tuổi tôi bây giờ nhưng có con nên đâu phải đi làm, đâu phải đi tỵ nạn đêm 30 tết như tôi. Nghĩ cũng tủi thân và buồn. Đêm 30, giao thừa, đa số chim bay về tổ, quần tụ với gia đình,còn tôi thì lo đi trốn! Khi về, lại thân gái già dặm trường đi taxi Mỹ mình ên.
Coi vậy chứ cũng có niềm vui khác. Một anh bạn quen trên net đã đích thân mua hoa đem đến tận nhà cho mẹ tôi ở Montreal. Cụ vui lắm. Còn nói đùa “phải chi hoa này là của bồ bà thì bà vui biết mấy ‘ Giời ạ, “ bà giáo ‘ này ngày xưa hét ra lửa mửa ra khói, cai trị lũ con bằng pháp trị, bây giờ về già cụ đổi tính đổi nết, dễ dãi không ngờ.
Gần giao thừa, đang lướt net thì con dâu tương lai (đang ở VN) chộp đuợc tôi. Đang gõ, ngó đồng hồ, tôi viết:
-Chờ mẹ chút!
Thế là …năm đầu tiên trên đất Mỹ, tôi khai bút bằng keyboard với giòng chữ không dấu gõ ở Yahoo Messenger:
Tân niên khai thần bút
Vạn sự tổng giai thành
Chả là ngày xưa cha tôi dạy và lũ con nhắm mắt vâng theo. Đó là khai bút đầu xuân (thường là mùng 2 tết, tốt ngày) bằng hai câu trên. Thời buổi computer, giao thừa điểm và tay đang lỡ gõ thì thôi, nhập thế kỷ mới tùy tục mới (!!), tôi gõ thay vì viết vậy. Chẳng biết ra sao nhưng cứ coi như có kiêng, có lành, có khai có mở, có xin có được... vậy.

Phuợng Quỳnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,779,224
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến