Hôm nay,  

Thư Ba Gửi Tụi Con

26/03/200500:00:00(Xem: 91551)

Người viết: HỒ NGỌC DUY LINH
Bài số 710-1289-58-vb5-032405

Người viết sinh năm 1968, con trai một gia đình HO 8, hiện là sinh viên năm thứ ba trường Dược, cư trú tại Erie, PA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Hồ Văn Duy Linh tuy rất ngắn, nhưng nói lên tình thân thiết tin cậy đặc biệt đã làm nên sức mạnh cho con em những gia đình HO tại Hoa Kỳ.

Cưới Vợ gần 2 tháng, tôi may mắn được nhận vào một trường Dược Ớ miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Rời bỏ miền Nam tiểu bang Cali ấm áp move sang vùng băng giá Pennsylvinia. Rất nhiều ngỡ ngàng hụt hẫng, nhiều lúc tưởÙng chừng không vượt qua được chương trình học và cuộc sống gian nan nơi đây. Bức thư Ba gửi đã động viên nâng đỡ tôi rất nhiều trong hành trình tìm tương lai trên đất Mỹ hối hả này.
Thư Ba viết như sau:

Sáng thứ ba 9/9/03
GởÙi Tụi Con
Mẹ bảo Ba kiếm cái gì của tụi con bỏ vào cho đầy thùng rồi UPS luôn. Mấy cái lặt vặt như dao cạo râu, hộp bánh Trung Thu ... vẫn không lấp được chổ trống. Thôi Ba viết vài chử vậỵ
Lúc Ba nhập ngũ, ra trường về đơn vị mới. Ông Đại Tá trung đoàn trưởng thấy sĩ quan mới ra trường thừơng di chuyển đó đây cho nên có sai lính đóng cho mỗi sĩ quan một cái rương bằng gỗ lấy gỗ từ thùng đạn pháo binh phế thải. Hành trang của một lính chiến có gì ngoài vài ba bộ đồ trận, đôi giày saut, cái nón sắt và một ý chí sắt son. Đến khi lập gia đình move ra riêng hai vợ chồng cũng đem theo cái rương gỗ ấy trong đó bỏ thêm vào vài cái chén, mấy đôi đũa, cái nồi nấu cơm, cái soong để luộc bắp cải - Cái rương gỗ ấy còn dùng để thay cái bàn ăn cơm - 2 vợ chồng ngồi ăn, vừa ăn vừa bàn chuyện ngày mai, chuyện của tương lai, cứ thế gió đưa gió đẩy.
Gió đưa trăng rồi trăng đưa gió. Bảy nổi ba chìm như đám lục bình trôi xuống rồi lại trôi lên cuốn theo con nước, cuốn theo chiều gió...


Tụi con nay cũng ra riêng, hơn Ba Mẹ chăng là vài ba thùng giấy carton và một ý chí sắt son là Cầu Tiến. Mẹ thì không biết lái xe, Ba thì đã lụm cụm để lái xe đưa tụi con đi, như cặp chim bô` câu trống mái tập cho cặp bồ câu con vừa ra lông cánh biết bay. Hay là một huấn luyện viên bơi lội vừa bơi vừa dìu khoá sinh bơi xa dần dần từ chổ cạn đến chổ sâu.
Nói là nói thế chứ Ba Mẹ cũng hy vọng là tụi con solo được (solo là tiếng bên không quân cho biết rằng khóa sinh có thể bay và điều khiển một mình chiếc máy bay mà không cần huấn luện viên bay kèm)
Cái giấy Ba viết cho tụi con dùng giấy đã xài rồi một mặt, còn mặt kia trống nên dành chổ để viết thư. Hồi xưa Ôn Nội làm Ớ Ngân Khố, những loại giấy đã đánh máy một mặt, còn bên kia trắng thay vì vứt Ớ sọt rát, Nội gom lại đóng tập để dành cho Ba làm nháp xài cũng tiện. Bây giờ xài giấy như thế ba lại nhớ tới Ôn. Dân da trắng hay nói đúng hơn là những người sống quen Ớ Mỹ ít người biết Saving - làm nhiều xài nhiều - nhiều khi xài lạm qua credit card. Trái lại dân da vàng mình hay tiện tặn đó cũng là một thói quen tốt.
Đồ mấy tháng nầy ít, thấy mẹ cũng ra tiệm. May sẵn thun và cắt belt để dành đến mùa busy có ngay để dùng đó cũng là ý kiến haỵ
Thôi cố gắng học hành, ráng ráng vươn lên. Thượng đế tạo ra con người ngang và bằng nhau. Người này khá hơn người khác Ớ chổ ý chí và Trời sẽ không bao giờ phụ kẻ cố công.
Ba

Nhiều lúc đầu óc mệt nhoài, ý chí tụt xuống tụi con lại nhớ đến bức thư của Ba. Đả gần 2 năm trôi qua, giấy trên bức thư đã bắt đầu ố, mực trên bức thư đã bắt đầu phai, nếp gấp trên bức thư đã bắt đầu mòn vì những lần đọc đi đọc lại nhưng tụi con vẫn còn đọc tới đọc lui.

HỒ NGỌC DUY LINH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,600,857
Chuyện xảy ra đã hơn vài thập niên, khi mà chương trình ODP mới bắt đầu có hiệu lực, bà con bên quê nhà lai rai theo diện nầy đáp máy bay qua Mỹ đoàn tụ gia đình.
Ngoại trừ hai tuần nghỉ hè, ngày nào bố cũng phải đi làm từ sáng đến tối, nhiều khi còn đi công tác xa nhà cả tuần lễ mới về.
Mẹ tôi sinh ra và lớn lên tại một làng quê miền bắc Việt Nam trong một gia đình bình thường.
Ông Hoài, năm mươi tám tuồi rồi! Nhờ trời, tóc hãy còn đen, chỉ bộ ria chớm bạc như chuẩn bị sẵn để ngồi sui, khi con gái lớn của ông chịu dừng bước giang hồ.
Đã mấy lần tôi lôi cổ chúng ra khỏi túi hành trang mà tôi đã chuẩn bị để lên đường nhập trại thì bà cụ lại chờ lúc tôi không có mặt lén bỏ chúng vào
Mẹ tôi từ Huế vào xứ Quảng làm dâu. Dâu rước bằng ghe vì trời lụt, rồi bằng... tàu lửa. Khi cô dâu đến quê chồng, cả làng chạy ra xem.
Số là tôi có ông bạn hàng xóm, vượt biên sang Ý được 18 năm, bỗng ngày nọ vợ chồng con cái khăn gói quả mướp di cư qua Mỹ, ở cũng gần chục năm rồi.
Ông Mười Bổn đang ngồi nơi phòng khách, hai chân gác lên cái "coffee table", bên cạnh để ly nước trà nóng Ô Long, nét mặt ông thỏa mái, hài hòa, mắt dán chặt vào tờ Việt Báo.
Năm 1963 tôi ra trường sinh ngữ quân đội đóng vai trò Interpreter cho quân đội đồng minh và VNCH tại miền Nam VN. Nghề thông dịch viên của tôi trong quá khứ là một câu chuyện vui cười ra nước mắt.
Chuyện bắt đầu từ ngày Lễ Tạ Ơn năm 2005, chồng tôi đang tà tà lái chiếc xe mô tô Harley Davidson trên con đường Baldwin, thị trấn Arcadia CA, thì bị tai nạn.
Nhạc sĩ Cung Tiến