Hôm nay,  

Thuốc Chữa Được Nhiều Bịnh Ung Thư

26/03/200500:00:00(Xem: 128613)
Tài liệu bên lề giải Viết Về Nước Mỹ:

Ông Hồ Phi, một cư dân cao niên tại Nam California, là tác giả đã góp nhiều bài viết Viết Về Nước Mỹ rất được quí trọng. Mới đây, ông viết cho Việt Báo “Tôi đã sưu tầm một ít thông tin và chứa vào website cá nhân của tôi. Vừa rồi tôi gởi cho Việt Báo một bài Aloe Vera và được cho đăng vào mục Viết về nước Mỹ, thật bất ngờ, thấy có nhiều người chú ý phone hỏi thêm chi tiết, như vậy bài báo có sự quan tâm của công chúng (public interest). Vậy tôi nghĩ cũng nên gởi thêm thông tin nầy để ông tùy ý, tùy nghi sử dụng.” Việt Báo cám ơn ông Hồ Phi và xin giới thiệu tài liệu kèm theo, như một thông tin thân hữu bên lề sinh hoạt của giải thưởng Viết Về Nước Mỹ.
*

Ung thư là bịnh nan y hiểm nghèo, phương pháp tây y tài ba của Mỹ lắm khi còn phải chịu thua, tuy thế nhiều người cũng được chửa lành như là một phép lạ. Tôi cũng đã gặp vài người may mắn như thế, tò mò hỏi thăm đã nhờ thầy nào thuốc nào mà hay như vậy, thì người ta dấu không nói. Nhưng tình cờ tôi cũng gặp có người được chữa lành tốt bụng phổ biến sự may mắn của mình:
Chiều 18 October 2003, tôi đến cửa hàng bán máy massage Seratone ở Westminster, tình cờ nghe lóm chuyện bà Tám (bà cựu Đại Tá HVT, tỉnh trưởng Gia Định xưa), vì bà cũng đến đó thử máy. Do có người quen bà, gặp lại chào bà, hỏi thăm sức khỏe, vì lúc trước nghe tin bà bị ung thư phổi chứa nước nặng, phải giải phẫu, nay thấy bà khỏe mạnh bình thường như xưa. Nên bà mới kể lại chuyện bị ung thư của mình. Thấy hấp dẫn, tôi chú ý nghe và đã chen vào câu chuyện. Tôi hỏi lại kỹ, cho rõ hơn, và cho là một thông tin hấp dẫn, tôi đã ghi lại phòng khi có thể giúp bất cứ ai cần đến:
Bà bị ung thư phổi khá nặng, bà biết dù mổ xong bệnh cũng có thể không khỏi hẳn và có thể tái phát. Trong lúc buồn phiền, may nhờ có người cho một phương thang gia truyền, bà đem áp dụng, từ đó bệnh bà lành hẳn. Tôi xin bà truyền lại phương thang nầy. Bà Tám vui vẻ cho biết ngay rằng thuốc rất giản dị, chỉ gồm có 2 vị thuốc bắc rẻ tiền mà thôi, tại các tiệm Thuốc Bắc ở Little Saigon sẵn có bán:
1. Qui Tô tử: 1 lb.(vị chính) là loại trái cây khô nhỏ, có vỏ cứng, hình thuẫn, to bằng đầu ngón tay út, màu xám đậm, mua nguyên gói 1 pound, nhờ tiệm xay luôn cho nát nhỏ.


2. Mạch Chủ: tùy lớn nhỏ 15 đến 18 trái (vị phụ) một loại táo khô, rất ngọt. Nên đập nát để dễ nấu cho tan.
(Tôi có ra tiệm thuốc Bắc tìm biết tận mắt hai vị thuốc nầy).

CÁCH NẤU:

Nấu thuốc 2 lần trộn chung lại:
Đợt 1: Cho 2 vị thuốc vào nồi slow-cooker.
Nấu nước sôi đổ vào nồi cho thuốc sôi ngay. Dùng độ 1 gal nước, đừng ít hơn.
Vặn "high" nồi slow cooker luôn. Nấu liên tục khoảng 20 đến 22 tiếng đồng hồ.
Lúc còn nóng, lược lại lấy nước trong. Không được dùng lọc bằng kim loại. Nên lọc bằng lọc nylon, có thể nước sắc lại còn hơn ½ gallon, đây là nguyên chất cho vào chai đựng riêng. Nhớ giữ xác thuốc lại để nấu đợt nhì.
Đợt 2: Thêm vào xác thuốc còn lại trong slow cooker 7 hay 8 trái mạch chủ.
Cho vào ½ gallon nước, nấu thêm 10 tiếng đồng hồ, xong lọc lại như đợt 1.
Rồi trộn hai nước lọc lại với nhau, đựng vào chai, để tủ lạnh. Uống hằng ngày.
Uống mỗi ngày hai lần: Sáng sớm và trước giờ đi ngủ lúc bụng đói, mỗi lần 1 cup.

CHÚ Ý:

1. Nếu bệnh nhân kiệt sức, lúc nấu nên cho thêm vào ½ lb thịt nạc, để uống cho thêm sức.
2. Thuốc quá mới nên chưa biết có phản ứng gì, nhưng sau hai ba ngày có thể khạc, ho hay đi tiêu có chút máu (có thể thôi), nhưng không sao cả, đừng sợ, (đó là độc trong người ra được thì càng tốt., theo lời bà)

KẾT QUẢ CÔNG HIỆU:

Bà kể:
1. Chính bà đã lành hẵn bệnh ung thư phổi.
2. Người cháu gái dạy học ở LongBeach bị ung thư vú, lan lên tận cổ, rần khó chịu, bà nấu thuốc nầy cho uống đã lành hẵn. Sống sót, cô tình nguyện làm công quả cửa Phật.
3. Bác sĩ Thuận, cựu giám đốc bệnh viện, nay ở Sacramento, bị hai bướu lớn hai bên háng, đi đứng hết nổi, được bà bày uống thuốc nầy lành hẵn, đi đứng bình thường lại.
Nghe sao, tôi viết nguyên lại vậy mà thôi, không thêm bớt. Nhưng tôi không thấy phải kiểm chứng sự chính xác của những thông tin nầy. Tôi đã xin bà số phone, bà vui lòng cho ngay để vị nào muốn tham khảo thêm, có thể gọi: Bà Tám 714 775-4544. (Nay March 17, 2005 bà cũng vẫn ở số phone nầy). Bà mừng khỏi bệnh hiểm nghèo, cảm ơn Trời Phật, và đã sẵn lòng truyền bá phương thuốc nầy, để giúp đời.
Nhờ lòng tốt của bà, tôi ghi lại để quí vị nào phải cần đến, với thiện ý cầu mong tất cả được khỏe mạnh an vui. Quí vị nếu đã dùng đến, kết quả kiểm chứng thế nào, xin làm ơn thông báo lại trên ViêtBáo nầy để tất cả cùng biết. Tôi chân thành ghi ơn bà Tám vô cùng.
HOPHI

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,817,209
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,”
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5,
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ 2003.
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ sáu của Bà.
Tác giả định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài "Đoá Hồng Bạch" tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của cô kể về sức mạnh của Boston sau vụ khủng bố nổ bom ngày Marathon 15 tháng Tư 2013.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Bài viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh cho thấy cách viết chừng mực mà sống động. Đây là “chuyện thật trong gia đình về Mẹ Chồng Nàng Dâu trên đất Mỹ,”
Tác giả định cư tại Mỹ từ 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Song Lam là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O. 38 năm sau Tháng Tư 1975.
Sáu năm trước, 2005, có bài Viết Về Nước Mỹ mang tên “Con Tàu Ma” của “Người Giấu Tên” được phổ biến lần đầu, kể về chiếc tầu sắt Panama đậu ngoài khơi để công an CSVN ở Bến Tre đưa người lên đi “bán chính thức”.
Tác giả là cư dân North Carolina, chỉ vừa định cư tại Mỹ hai năm sáu tháng. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập,
Tác giả là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Ông Tân Ngố nói, “Tay này là dân cử gốc Kinh 5, mới 52 tuổi xuân, được dân đồng kinh bầu là Hội phó Hội Sợ Vợ miền Trung tây Hoa Kỳ. Bài viết là du ký quanh nước Mỹ của gia đình Ông Phó.
Nhạc sĩ Cung Tiến