Hôm nay,  

Cầu Cho Bà Bác Sĩ

20/04/200500:00:00(Xem: 273326)
Người viết: TRƯƠNG TẤN THÀNH
Bài số 728-1307-75-vb8-041705

Tác giả Trương Tấn Thành, ngụ tại Lacey, WA. Tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện là trợ giáo cho trường dạy người da đỏ và giảng viên parttime cho Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt, và lần này là hai bài viết ngắn.
*
- Alo, cho tôi xin được nói chuyện với bà Taylor
- Hello, Thanh. How are you"
- Cảm ơn bà. Tôi có nghe cụ Clausen nói rằng bà đang điều trị bệnh, không biết bà có được thuyên giảm không"
- Cảm ơn Thanh. Cảm ơn anh đã hỏi thăm. Tôi cũng chưa biết ra sao nữa. Thú thật tôi đang rất buồn và khổ lắm.
Đó là cuộc điện đàm của tôi với bà Taylor, vợ ông bác sĩ Robert Taylor nơi mà trước kia lúc tôi còn đang đi học thường đến làm vườn cho ông bà.
Tôi được biết bà qua sự giới thiệu của bà cụ Clausen, người mướn tôi và Nhân làm vườn vào mùa hè hồi tụi tôi còn đi học. Bà gốc người Đức có lẽ khi trước học chung làm việc chung với chồng rồi sau này hai người lập gia đình với nhau. Vóc người bà cao lớn, nét mặt nhân từ, lúc nào cũng tử tế và đối xử lịch sự với mọi người. Lúc đó ba cô con gái của bà, Eli, Hannah và Sabrina còn là những đứa gái nhỏ, bà không có con trai. Bà là một trong những người Mỹ đối xử với tôi thật tốt. Lúc nào bà cũng sẵn sàng cho tôi việc để làm vì biết tôi còn đang đi học túng thiếu. Có lần tôi làm xong mà lại bỏ quên cái chỉa nằm lật ngữa ngoài sân thật là mất an toàn. Nếu như người khác thì họ đã cho tôi thôi việc ngay nhưng đối với bà thì lại khác. Hôm sau gặp tôi bà chỉ trách:
- Thành ơi! Anh bỏ quên cái chỉa tôi sợ tụi nhỏ nó đạp lên vô cùng! Please don't do it again. Bao nhiêu đó cũng đủ thấy lòng độ lượng của bà và làm tôi thấy mình vô ý vô tứ quá đáng trách.
Tôi nhớ lần tôi đề xướng với bà là sẽ lại nhà để đọc truyện cổ tích Việt Nam cho ba đứa con bà nghe và có đem theo đàn để đàn nữa. Bà lật đật nhận lời, đêm đó khi đến tôi thật ngạc nhiên là ba đứa con bà ăn mặc thật đẹp cùng mời cả mấy đứa bạn lại nghe thật là long trọng như đón một kịch sĩ nổi danh đến vậy. Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động vô ngần trước tấm thịnh tình và lối đối xử trân trọng của bà.


Nhà ông bà trang bị rất nhiều cửa kiếng để đón nắng và nhìn ra vịnh thật đẹp và xa xa có điểm vài hòn đảo, mấy chòm cây trông thật buồn. Từ trên nhà bà có con đường mòn đi xuống bãi cát phía dưới thật lý tưởng để bách bộ hóng mát vào mùa hè. Vào mùa hè tôi hay đến xin phép bà đi xuống bờ nước để bắt cua, vớt sò. Lúc nào bà cũng niềm nở và dành cho tôi lời lẻ nhỏ nhẹ với nụ cười. Thỉnh thoảng tôi đến nhà bà chơi thường được bà mời vào bếp rồi tự tay nấu nước đem bánh bà làm ra mời tôi ăn. Một người nhân hậu như bà tôi nghĩ rằng Trời sẽ cho bà hưởng hạnh phúc viên mãn ở cõi đời này nhưng không biết sao số bà lại không được vậy.
Mới hôm qua đây, khi gọi phone cho cụ Clausen thì tôi mới biết rằng bà đang bị chứng ung thư ngực và đau khổ hơn nữa là ông chồng của bà không biết sao lại ra ở riêng trong khi bà bị cơn bạo bệnh như vậy! Tôi mới nghe qua mà bàng hoàng và hết sức đau buồn cho bà. Một người nhân hậu và sống với chồng đã hơn mấy chục năm nay giờ lại bị ruồng bỏ cô đơn trong lúc bị bạo bệnh thì còn gì là đau khổ cho bằng. Thảo nào lần Noel vừa qua tôi gởi thiệp chúc đến bà mà không nhận được thiệp đáp của bà như mọi năm. Tôi định lên thăm bà nhưng cụ bà Clausen khuyên tôi là đừng nên vì bà đang bệnh lại gặp chuyện đau buồn trong gia đình e là không đúng lúc. Tôi đồng ý, cụ bà Clausen nói thêm:
- Hay là anh thắp nhang cầu nguyện cho bà Taylor được tai qua nạn khỏi" Tôi thật không biết nói sao về cái cảnh khổ đau hiện tại của bà Taylor và cũng không hiểu tại sao ông bác sĩ lại đối xử quá tệ đối với vợ mình trong hoàn cảnh bi đát của vợ mình hiện nay.
Tôi có cùng ý nghĩa với cụ Clausen và thấy thương cảm cho bà bác sĩ vô cùng. Tối đó khi tôi đốt nhang trên bàn thờ như thường lệ, tôi đốt ba cây nhang để cầu nguyện cho bà. Tôi lạy một lạy trước tượng đức Phật Bà Quan Âm để cầu xin Phật bà từ bi gia trì phổ đội cho bà Taylor để bà được qua cơn bạo bệnh và ông bác sĩ sẽ hồi âm để trở về với người vợ nhân từ phúc hậu của mình mà có lẽ vì nghiệp quả kiếp xưa nên nay phải chịu đau khổ đường này.
TRƯƠNG TẤN THÀNH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,960,592
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, 2000, nhận giải bán kết năm 2001, thêm giải Việt Bút 2010, và đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết từ ba năm qua. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, Lê Thị, -cư dân Chicago, 35 tuổi- gửi 7 bài và trở thành tác giả nhận giải Chung Kết 2012 với những tự sự khác thường về đề tài đồng tính. Sau đó mọi người mới biết Lê Thị là bút hiệu của Calvin Trần, nhà thiết kế thời trang gốc Việt nổi tiếng trong dòng chính.
Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể, từng nhận giải "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất" Viết Về Nước Mỹ 2005. Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại vùng Chicago, Hoa Kỳ, ông là chuyên gia bệnh tâm thần, và đã thành lập một câu lạc bộ đặc biệt để trợ giúp nhiều đồng hương và cựu chiến sĩ VNCH, cựu tù nhân cộng sản. Bài mới viết là một đoạn Hồi Ký Hậu Chiến của một Bác sĩ Phẫu Thuật, mang tên “Thiên Lý và Vô Tận”.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của ông được phổ biến đúng ngày đầu năm dương lịch 2014. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng chúc tác giả và bạn đọc, bạn viết một năm mới an lành.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của ông được phổ biến đúng ngày đầu năm dương lịch 2014. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng chúc tác giả và bạn đọc, bạn viết một năm mới an lành.
Tác giả 65 tuổi, định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O., tự sơ luợc về mình “22 năm dạy học trong nước, 22 năm làm “culi job” trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết thứ chín của tác giả.
Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua. Ông đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2013 với bài viết đầu tiên và cũng là bài duy nhất trong năm, kể về một gia đình có ba tôn giáo lớn của thế giới kết hợp: Một con dâu Thiên Chúa Giáo, một rể đạo Phật, một rể đạo Muslim, nhưng tất cả thuận hoà và đạo ai nấy giữ, các gia đình liên hệ đều tôn trọng tín ngưỡng của nhau. Bài thứ hai, ông viết về phở. Sau đây là bài viết thứ ba.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,” kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Bài mới của Diệu Hương được viết để tiễn đưa ca nhạc sĩ Việt Dzũng, người cô chưa từng gặp.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần chủ biên một số báo Việt ngữ địa phương. Góp bài với Việt Báo từ nhiều năm, ông vừa nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Mới tuần trước, Phan đã có bài “Mùa Lễ”, và nay là bài viết ngay ngày lễ Giáng Sinh 2014.
Nhạc sĩ Cung Tiến