Hôm nay,  

Nước Mặ Chẩy Xuôi

23/04/200500:00:00(Xem: 110550)
Người viết: NGỌC DUY
Bài số 734-1313-81-vb7-042305

Tác giả tên thật là Lại Ngọc Thành, sinh năm 1961, định cư tại Hoa Kỳ từ 1984, hiện là cư dân Houston, TX, công việc: Computer Engineer. Lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ ông cho biết đã sẵng sàng 10 bài. Sau đây là bài thứ ba trong loạt bài của ông.
*

Săn sóc cha mẹ già ngày xưa ở trong nước không phải là một nan đề của xã hội ! Có những gia đình ba bốn thế hệ chung sống với nhau, thậm chí có khi con cái có gia đình đem chồng hay vợ về, kê thêm một cái giường, che bằng một tấm màn, là đã có thêm một tổ ấm mới ! Người ta sống chen chúc, đụng chạm làm gì mà không có, nhưng "cái khó nó bó cái khôn", dọn ra thì sẽ ở đâu " Ăn hai bửa còn chưa biết có không, chuyện "một túp lều tranh hai quả tim vàng" thì cũng giống như chuyện huyền thoại ! Thành ra chung một gia đình, nếu có bà cố hay bà nội bà ngoại thì không có đứa cháu này cũng có đứa khác trông nom ! Cảnh nhà neo đơn thì đã có hàng xóm là'ng giềng để gửi gấm ! Cùng lắm thì cũng có thể mướn người ở, trong nước bây giờ hình như gọi là oshin, thành ra việc "giữ già" không phải là điều đáng quan tâm .
Nhưng ở bên Mỹ này thì lại khác! Hầu hết những người già bên này đều được hưởng tiền già cùng trợ cấp y tế miễn phí của chính phủ ! Con cái thì cũng không tiếc gì đóng góp vài ba trăm gọi là trả hiếu cho cha mẹ già . Nhưng đã không thiếu những cụ già Việt Nam, sợ cảnh phải lặng lẽ chết hiu quạnh trong một nhà dưỡng lão nào đó ở xứ người, nên đành về Việt Nam, nương nhờ một đứa cháu họ nào đó, dù rằng con cái đều ở Mỹ . Gửi nắm xương tàn nơi xứ người đã là một chuyện đáng buồn, nhưng nếu được nhắm mắt trong vòng tay thương yêu chăm sóc của con cháu cũng còn đôi chút an ủi ! Đằng này lại lặng lẽ ra đi trong cô quạnh thì chắc không có nỗi buồn nào hơn . Cũng không thể trách được con cháu, vì ai nấy đều có công ăn chuyện làm, có nhà cửa xe cộ phải trả góp, có con cái để lo toan ! Đời sống ở đâu cũng vậy, ở đâu cũng có những vấn đề của nó .
Hôm nay tui xin mạn phép cắt và dán một trang báo Gỡ Rối Tơ Lòng, để bạn đọc xem có gỡ dùm cho những người trong cuộc được không nghen . Gọi là Gỡ Rối Tơ Lòng chắc là vì ban đầu mục này chuyên môn giải đáp những chuyện tình cảm trai gái vợ chồng, nhưng sau dần nó giải quyết luôn những quan hệ tình cảm khác trong gia đình, vốn dĩ cũng rối rắm như một mớ bòng bong . Phần lơ’n người phụ trách mục này thường thì phải đóng hai vai, người hỏi lẫn người trả lời ! Vì bởi giọng văn và cách diễn đạt của người viết và người hỏi y chang nhau, thêm nữa thời buổi này có ai rảnh rang mà ngồi viết dăm ba trang giấy cho một người chưa hề quen biết đặng kể lể những chuyện riêng tư ! Nói theo kiểu một lời nhạc của Lê Tín Hương là "Có những niềm riêng làm sao ai biết !" .Vả lại người Việt mình vốn ... kín đáo và ít nói, anh chị em trong nhà còn chưa chắc kể cho nhau nghe, huống gì một người lạ hoắc, thêm nữa lại còn gửi đăng báo, dàn trải "tâm sự loài cua biển" cho hàng ngàn người đọc chắc là chuyện hi hữu !
Thay vì chỉ có một người hỏi, trong mục GRTL kỳ này sẽ cho tất cả mọi người trong cuộc lên tiếng, cho nó "phe" (fair)! Sau đây là phần “kính gửi trang gỡ rối tơ lòng” của từng người.

ANH HAI
Gia đình tôi có năm anh chị em, tất cả đều có gia đình, định cư trong cùng thành phố, vẫn qua lại thăm viếng những dịp Tết nhứt giỗ quảy hay sinh nhựt các cháu . Tình cảm nói chung giữa anh em không có điều gì phàn nàn . Anh chị em tôi không giàu có, nhưng mỗi gia đình đều có công ăn chuyện làm và nhà cửa ổn định ! Tụi tôi còn một bà má còn ở Sài Gòn, đang ở nhờ một người cháu họ xa chăm sóc, và anh em thay phiên nhau gửi tiền về chu cấp cho bả, mỗi người chừng trăm đô, dư sức cho má tôi sống sung túc ! Mọi chuyện đang diễn tiến tốt đẹp thì đùng một cái, má tôi được gọi đi phỏng vấn, và chuẩn bị sang Mỹ đoàn tụ ! Tụi tôi đứa nào cũng thương bà già, nhưng rước bả về ở lâu dài trong gia đình, là một chuyện mà hình như không đứa nào muốn ! Bả năm nay chỉ mới ngoài bảy mươi, đi đứng vẫn còn khỏe mạnh lắm, như biết đâu, người già như ngọn đèn trước gió ! Vấn đề của gia đình tôi không phải ở chỗ tôi, mà là ở vợ tôi ! Trong năm anh chị em dâu rể, chỉ có mình vợ tôi là phải làm dâu với má tôi hồi còn bên Việt Nam, và ba năm làm dâu trong nhà tôi vợ tôi bây giờ nhắc lại nàng vẫn nói là "địa ngục trần gian" . Bà biết rồi đó, dạo 78, 79 ở Sài Gòn đời sống thiếu thốn, vợ chồng tôi bươn chải làm ăn buôn bán nhưng cũng đâu kiếm được bao nhiêu, nhà cửa đâu có phải ở chung với má va mấy đứa em, cái bó nó bó cái khôn, cục xa bông tắm xong cũng gói lại đem cất, má tôi lại là một người không khéo ăn nói trong lúc vợ tôi thì lại không giỏi mua bán mánh mung, nghe bà già tiếng bấc tiếng chì, vợ thì tấm tức khóc lóc, tôi đứng chính giữa nhiều lúc cũng đâm đầu vô xe nhà binh cho rảnh nợ ! Thời may hai vợ chồng mượn được của người bạn vài cây xuống ghe đi chui . Qua đây vợ tôi không hề cản tôi gửi tiền về nuôi má tôi, nhưng khi biết bả sắp qua đoàn tụ, nàng đã dứt khoát nói với tôi : "Em không muốn sống lại cái cảnh hồi trong nước ! Chẳng thà nếu bả ở nhà mấy đứa khác thỉnh thoảng đôi ba tuần mình chở con lại thăm bà nội còn có tình nghĩa, chứ nếu bả sống chung năm bửa nửa tháng có đụng chạm gì thì em xách gói đi chứ không có nhẫn nhục như bên nhà đâu" . Tôi vớt vát là hồi xưa tại nghèo khổ quá con người ta đâm ra nhỏ mọn, bây giờ đời sống sung túc rồi, chắc đâu còn những đụng chạm như ngày xưa nữa . Vợ tôi nói, tại sao mình biết là sớm muộn gì những việc đáng tiếc sẽ xảy ra, mà sao mình không tìm cách ngăn cản . Bà tính, rồi tôi phải làm sao "

ANH BA
"Tính phải làm sao"" Vợ tôi nói, "Có gì đâu phải tính, anh Hai là con trưởng, nuôi nấng và phụng dưỡng mẹ già là bổn phận của ảnh, ảnh không có quyền "bán cái" cho đứa nào hết ! Bà già thương ai nhứt trong nhà " Cháu đích tôn của bả, bàn thờ ba để ở nhà ảnh để mỗi năm ngày giỗ con cháu tụ tập về làm một bửa giỗ, thì không có lý gì má phải đi ở nhà đứa khác, trừ phi đứa đó tình nguyện !" Tôi cố vớt vát : "Nhưng má là má chung của năm anh chị em, chứ đâu phải má riêng của mình ảnh" ! Vợ tôi thẳng thắn: "Nếu anh rước má của anh về thì tui cũng rước ba má của tui về đây ở chung luôn cho vui cửa vui nhà, lúc đó tui phải nghỉ làm để chăm sóc ổng bả, anh liệu đồng lương ít ỏi của anh có đủ chi tiêu trong gia đình không " Mình đâu có phải bỏ bê bả, thỉnh thoảng mình cũng chạy qua chạy lại thăm nom, anh không nghe người ta nói là trâu bò ở với nhau lâu ngày cũng sanh chuyện huống gì là con người . Bây giờ giữa tui với má anh chưa có đụng chạm gì, bộ anh muốn tui cũng giống như bà chị dâu, gây gỗ với má anh xong rồi bả khăn gói dọn về nhà ông anh Hai, lúc nó thiên hạ lại nhiều chuyện là tui bạc đãi mẹ chồng ! Thà là mất lòng trước mà được lòng sau!"

CHI.. TƯ
Ông anh Ba tui là một thằng cha râu quặp, vợ mới vừa nhếch mép là mặt thằng chả xanh như tàu lá chuối ! Sợ vợ thì ai cũng ... phải nên sợ, nhưng sợ cũng vừa vừa vậy, chừa chỗ cho người ta sợ với ! Bà già chưa qua mà hai ông anh yêu dấu của tui đã muốn "đem mẹ bỏ chợ" ! Nếu mà tui không bận bịu con nhỏ, lu bu công ăn chuyện làm, thì tui sẽ đem bả dìa nhà tui cho hai ổng sáng mắt ! Nhưng kẹt nỗi mỗi ngày tui phải chở hai đứa lớn tới trường, đứa nhỏ tớ nhà trẻ, rồi phải lái xe đi làm . Sở của tui ở tuốt trong downtown, ngày nào cũng kẹt trên xa lộ gần cả tiếng, chiều về thì lại đi nhà trẻ rước cả ba đứa, dìa tới nhà tắm rửa cơm nước homework, giặt giũ dọn dẹp thì cũng đã tròm trèm 12 giờ đêm, lại phải đi ngủ để ngày mai cày tiếp ! Lu bu như vậy rước bả về nhà tui thì ai coi bả đây, rủi bả ở trong nhà một mình, nói dại chứ nếu bả té trong nhà tắm mà không có ai hết thì ai sẽ gánh trách nhiệm đây ! Chồng tui cũng phải đi làm, còn phải cày thêm overtime nên cũng đâu có thì giờ để phụ giúp tui ! Nếu mà cùng lắm thì bả ở nhà mỗi đứa một tháng, xoay tua cho công bằng!

ANH NĂM
Không phải tui bất hiếu nhưng dứt khoát là má không thể ở với hai vợ chồng tui được ! Hồi tui cưới vợ tui, gửi thư về xin phép bả, bả nói bộ tui con mắt đui rồi hay sao mà đi lấy một "con mẹ nạ dòng" lớn hơn tui năm tuổi lại có hai đứa con riêng ! Chuyện vợ chồng là chuyện duyên số, làm sao tui cưỡng lại được ! Miễn hai vợ chồng tui chung sống hạnh phúc thôi chứ ! Lá thư đó tình cờ vợ tui đọc được, hồi đó nàng nói: "Cũng may má anh ở tuốt bên Việt Nam, chứ nếu bả ở đây, mỗi lần dòm bả em lại nghĩ tới cái chữ "nạ dòng" bả dùng để kêu em thì em không biết là mình nên đối xử với bả ra sao !" Bây giờ thì bả sắp qua rồi, nếu anh chị em cần phụ giúp tài chánh để: lo cho má thì vợ chồng tui sẵn lòng, còn chuyện rước má dìa nhà thì xin cho tui hai chữ bình an !

EM ÚT
Mấy ông anh và bà chị quí hóa của tui tại sao cứ "miếng ăn gắp bỏ cho người" là làm sao! Bà già chưa sang, mà người nào người nấy đã tính chuyện "phủi tay", toàn là đổ thừa cho dâu cho rể ! Chồng tui sinh đẻ bên này, ảnh là người Việt nhưng nói tiếng Việt ngọng nghịu và suy nghĩ y như một người Mỹ ! Tui hỏi ảnh "Mom em sắp qua, em dắt mom dìa ở chung với tụi mi`nh nghen" . Ảnh lắc đầu : "No, no . It's very bad idea . We won't have any privacy ! My friend has to divorce because of his nosy mother-in-law living together with them! Don't make any mistake you will regret later. Our familýs hapiness is first priority!" Tui cãi " Nhưng mom của em mà"! Chồng tui nói : "Muớn một cái apartment cho bả, giống như bọn Mỹ bên này, kiếm một ông nào góa bụa cho bả làm bạn, dẫn nhau đi du lịch ! We have our own life"

ĐOẠN CHO’T
Tiê’ng ngườI em họ ở Sài Gòn no’i qua phone:
“Dì bị tai biê’n mạch ma’u não vừa đem vô bệnh viện ! Mâ’y anh chị thu xê’p về SàI Gòn gâ’p thăm dì lần cuô’I ! Coi chừng không kịp.”
NGỌC DUY

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,729,041
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến