Hôm nay,  

Chuyện Một Bà Mẹ

09/05/200500:00:00(Xem: 131265)
Người viết: NGUYỄN LÊ
Bài số 745-1324-91-vb3100505

Tác giả Nguyễn Lê là cư dân Phila, PA., chủ một nhà hàng Việt trong thành phố. Ông đã góp nhiều bài viết, thường ngắn gọn, đơn giản. Lần này ông góp thêm hai bài viết mới dành cho dịp ngày lễ Mẹ trong dịp kỷ niệm 30 năm 1975-2005. Sau đây là bài thứ hai.
*

Năm 1970, tôi vừa đậu xong bằng Tú Tài thì mẹ tôi gả tôi cho một chàng bác sĩ. Thời gian đó tình yêu đến sau khi lấy chồng. không có dịp hẹn hò, tìm hiểu, rủ nhau đi chơi vi vút đó đây. Lấy nhau được một thời gian tôi sanh. 1 gái đầu lòng, 2 trai kế tiếp, kết thúc bằng cô út.
Chồng tôi bị động viên vào quân đội trong nghành quân y. Hàng ngày đi làm sáng đi chiều về ngay tại Sài Gòn.
Năm 1975 xảy ra biến cố mất nước. Gia đình nhỏ bé của chúng tôi vội vã di tản qua Mỹ và may mắn thoát khỏi Việt Nam bằng những chyến bay C130 của chính phủ Mỹ giúp những người Việt Nam làm việc cho Mỹ. Lúc bấy giờ chồng tôi mang lon Đại Úy. Ông rất lo lắng sợ mang tội đào ngũ, bỏ hàng ngũ trong thời chiến.
Qua định cư tại Sacramento, thủ đô bang California. Thời gian đầu nhà tôi phải đi thực tập và học hành tại nhiều tiểu bang. Từ Ohio, Washington D.C. qua Arkansas, Houston, Texas và cuối cùng dừng chân tại miền bắc Califoria. Trong thời gian này tôi lẽo đẽo theo chồng mang đàn con thơ và có nhiều dịp được đi đó đi đây. Chúng tôi gặp lại một số bạn cũ và cũng may mắn liên lạc được với một số họ hàng bên ngoại tại Virginia, Philadelphia, Pa..V.V...
Thời gian êm đềm trôi qua tại vùng khí hậu tương đối tốt đối với chồng con. Chồng tôi có việc làm thoải mái lo săn sóc cho các bệnh nhân đa số là người Mỹ. Các con tôi thì đều đặn cắp sách đến trường trong một môi trường hoàn toàn thuận tiện cho công việc đèn sách của chúng.
Thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ lễ lớn, chúng tôi và các cháu cũng rong ruổi du lịch những tỉnh, những tiểu bang lân cận của nước Mỹ trù phú rộng rãi bao la.
Bỗng một ngày tin sét đánh đem đến cho gia đình chúng tôi. chồng tôi bị ung thư máu và đột ngột ra đi trong vòng một tháng trời. Chồng tôi bỏ lại tôi với một đàn con thơ dại.
Từ ngày lên xe hoa về nhà chồng, tôi chưa hề bước chân ra ngoài xã hội kiếm tiền phụ chồng. Với một gánh nặng bốn đứa con, tôi dành hoàn toàn thời gian của 1 bà nội trợ chăm nom con cái, săn sóc 1 ngày 3 bữa cơm, đón đưa chúng cắp sách đến trường và những việc làm không tên trong nhà của bất cứ bà nội trợ nào.
Chồng tôi ra đi bất ngờ làm tôi như người trên trời rớt xuống. May mắn cho tôi được sống trên vùng đất hạnh phúc Hoa Kỳ nên khi nhà tôi vĩnh viễn ra đi đã để lại những quyền lợi của một người vợ góa bụa với một đàn con thơ.
Tôi cố gắng dành hết thời giờ trông nom cho chúng học hành và cuối cùng cũng đạt được kết quả hết sức tốt đẹp. Tôi thầm nghĩ chắc nhà tôi cũng vui mừng hãnh diện và ngậm cười nơi chín suối.


Cô con gái đầu lòng của tôi đã tốt nghiệp Bác Sĩ Nha Khoa. Sau nhiều nơi làm việc với kinh nghiệm ít ỏi khi ra trường nên công việc không được vừa ý như mong muốn. Cuối cùng cháu cũng vào làm việc trong một đại công ty tổ hợp với số lương khả quan. Cháu đã mua được nhà, xe vào lúc cơn sốt địa ốc chưa lên mức tội đỉnh trong năm 2004. Cháu đã ra ở riêng trong căn nhà cháu mua được bằng mồ hôi do chính cháu tạo nên.
Hai cháu trai kế cũng đã là Bác Sĩ Nha Khoa, có việc làm tốt và đã lập gia đình với những người bạn gái sau 1 thời gian tìm hiểu trong lúc còn đi học.
Cháu thứ nhất đã kết hôn với 1 nữ dược sĩ còn cháu thứ 2, vợ cháu cũng là Bác Sĩ Nha Khoa. Như vậy trong gia đình tôi đã có 4 bác sĩ nha khoa và 1 dược sĩ, tổng cộng cả con dâu lẫn con ruột.
Cuộc sống ở Mỹ có việc làm tốt gắn liền với việc mua nhà để bớt tiền đóng thuế lợi tức.
Con gái lớn tôi may mắn đã mua được 1 căn nhà tại vùng tốt, địa điểm thuận tiện, thời giá cách đây 3,4 năm tương đối khả quan.
Năm 2004, căn nhà đã lên giá gần gấp đôi. Nếu cháu mua thêm 1,2 căn thì cháu có thể về hưu sớm vì với công việc hiện thời, lợi tức kiếm vào thật nhiều, nhưng công việc rất vất vả, trách nhiệm. Ngoài ra cháu còn những món nợ khi còn đi học phải thanh toán, món nợ nhà với số tiền trả trước có 20% giá trị căn nhà.
Con trai lớn và cô vợ dược sĩ vừa mua một căn nhà vùng Irvine, California với giá 800 ngàng đô la. Vào ở căn nhà thật thoải mái nhưng hàng tháng phải trả nợ với số tiền lớn xót ruột, sót gan.
Ngoài tiền trả nợ, phải có thêm một số tiền mua sắm trang bị thiết trí căn nhà với số đồ đạc tương xứng. Chưa kể tiền lo cho vườn tược, cây cảnh, hồ cá, suối phun nước, hòn non bộ.v.v...
Hai vợ chồng cháu cũng tự an ủi và thưởng cho mình những tiện nghi đôi chút xa hoa để bù lại những ngày vất vả trong việc đèn sách, giật mảnh bằng sánh vai cùng các bạn đồng lứa.
Con trai kế và vợ NhaSĩ cũng chuẩn bị mua nhà tại Los Angeles, California. Chắc cháu cũng phải rút kinh nghiệm từ anh cháu để chuẩn bị căn nhà tương lai.
Cô con gái út của tôi đã đậu bằng cử nhân thương mại và làm việc cho một công ty lớn với chức phận Manager. Trong thời gian làm việc, cháu vừa học vừa làm, được hãng đóng học phí toàn phần và đã đậu xong bằng cao học Thương mại (MBA)
Cuộc đời tôi thật vất vả. Chồng tôi đột ngột ra đi để lại cho tôi 1 đàn con thơ dại ở tuổi 40. Độ tuổi còn son sắt, nhưng tôi hy sinh tất cả vì hạnh phúc, vì tương lai của 4 đứa con. Trách nhiệm và bổn phận đã đưa tôi vào địa vị của các cụ xưa kia để lại cho con cháu là "Thờ chồng nuôi con"
Những lúc rảnh rỗi, tôi cũng dành một số thời gian giúp cho vài bà con họ hàng không rành ngoại ngữ. Tôi giúp bà này đi khám bệnh, tôi sát cánh với bà kia, nhóm nọ trong vài ba công tác xã hội.v.v...
Tôi đã mãn nguyện và vui vẻ với cuộc sống hiện tại nhìn đàn con khôn lớn, ổn định, yên bề gia thất và có địa vị xứng đáng mà vùng đất Hoa Kỳ đã dành cho những người bền chí, quyết tâm góp phần cho sự phồn vinh của xứ sở tuyệt vời này.

Nguyên Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,075,973
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến