Hôm nay,  

I. Giữa Hai Cuộc Tình

14/05/200500:00:00(Xem: 102570)
Người viết: THIÊN NGA
Bài số 746-1325-92-vb5120505

Tác giả Thiên Nga, cư dân Tucson, AZ, lần đầu dự viết về nước Mỹ bằng những bài viết ngắn, kể chuyện về đời sống tại Mỹ. Sau đây là hai bài viết ngắn của cô.
*

Thanh là một thanh niên đầy nhiệt huyết, sanh trưởng trong một gia đình đông anh em vì có một lần bất đồng ý kiến với ông cụ thân sinh, anh giận hờn xin vào quân ngũ.
Năm ấy anh còn quá trẻ, chỉ mới 17 tuổi đầu, anh rất hăng say chiến đấu, dần đà cứ chứng kiến cảnh kẻ mất người còn của những đồng đội thân quen, Thanh đã không còn vui vẻ chủ quan nữa. Cứ mỗi lần về phép thì anh ghé về thăm nhà, sau đó cùng vài thằng bạn ghé vào quán bar lai rai ăn nhậu. Anh có quen một cô gái trong ba nhưng cuộc tình cũng không đi tới đâu.
Anh không muốn lấy vợ, vì đời chiến binh rày đây mai đó, sống chết không biết đến lúc nào, anh không muốn mình gây khổ cho kẻ khác.
Cuộc chiến chấm dứt anh trở về nhà với hai bàn tay trắng, đời sống càng lúc càng căng thẳng, khó khăn. Để kiếm sống anh mướn một chiếc xe ba bánh, lãnh chở củi và chẻ củi cho người ta ăn công, anh sống an phận chờ ngày xuống lỗ.
Rồi gia đình anh cũng có cơ may được trở mình, anh có một thằng em đi lính hải quân đã theo tàu Mỹ năm 1975 bây giờ nó bảo lãnh gia đình sang đoàn tụ, anh thầm cảm ơn nó đã cho anh thoát khỏi cảnh chim lồng cá chậu.
Sang được tới Mỹ anh vào làm cho một nhà hàng Tàu, sáng sáng anh đi làm, tối tối về nhà. Ngày qua ngày dần dà cuộc sống trở nên tẻ nhạt buồn chán. Anh theo mấy thằng bạn qua Mễ và anh cũng cuỗm được một em đem về Mỹ làm vợ.
Bà vợ Mễ của anh có 2 đứa con riêng (một trai, một gái) con nít nó phá dữ lắm, nhưng anh cũng chẳng la, anh thông cảm cho chúng nó. Vợ anh cả ngày ở nhà, móng tay móng chân cứ 2 tuần là nó vào tiệm sơn đỏ chót, nó ngày càng chưng diện, anh thì cứ đi làm bù đầu, còn nó thì cứ đẹp ra.
Cuộc sống tương phản lâu dần rồi thì cũng có chuyện xảy ra. Một hôm anh mệt mỏi cảm thấy khó chịu anh xin về nhà sớm. Vào nhà, anh thấy con vợ anh nó nằm trong vòng tay một thằng Mễ to con. Bừng bừng nổi giận, anh sổ đại một tràng tiếng Việt chỉ tay ra dấu tống cổ chúng nó ra khỏi nhà.
Con vợ anh nó đâm đơn ly dị, khi cả hai gặp nhau ở ngoài tòa, cô thông dịch viên nói: "Vợ anh nó đòi tiền cấp dưỡng, bởi vì nó tưởng anh rất giàu, anh là chủ một hãng xe hơi lớn".
À, thì ra lâu lâu anh có lãnh một vài chiếc xe về sửa (nghề tay trái) nó lại tưởng anh là ông chủ lớn, nó muốn đòi tiền anh, anh nhờ cô thông dịch viên giải thích cho quan tòa hiểu giùm.


Quan tòa phán: Con là con riêng của cô, cô nuôi. Thời hạn 3 tháng nữa là cô phải khăn gói lên đường trở về Mễ, OK. Gõ cái cốc, chấm dứt.
Anh có một thằng bạn thân còn kẹt lại ở quê nhà, anh thường hay giúp đỡ cho no. Để cảm ơn anh, nó gởi qua một tấm hình người đẹp để đền ơn đáp nghĩa. Nhìn người đẹp trong tranh làm anh liên tưởng đến sự tương phản giữa 2 hình anh, con vợ Mễ của anh thì vòng 1, vòng 2 và vòng 3 thì phốp pháp đều nhau, còn hình ảnh người trong tranh thì vòng 1, 2 và 3 thì ốm nhom, ốm nhách đều nhau. Anh chợt nghĩ đến một ông bạn nào đó đề là: cỡ nào cũng được (mập, đẹp, ốm, dễ thương....) cũng may mà anh là con trai, nếu không thì anh đã cuốn gói đi theo ông ấy mất.
Anh chuẩn bị lên đường vinh quy bái tổ. Nói là chuẩn bị cho xôm chớ anh nào còn đồng nào, con vợ Mễ của anh nó đã lấy sạch. Anh về nước, cũng cảnh mừng đón rước, làm xong thủ tục cưới hỏi cho có hình thức rồi anh cũng khăn gói trở về Mỹ. Nhìn người ta thì có cảnh ngậm ngùi rơi lệ, còn anh ráng lắm chỉ thấy có cảnh đổ mồ hôi ròng ròng.....
Lãnh được cô vợ trẻ qua, anh cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, anh dẫn cô đi chợ mua sắm, anh đi đằng trước thì cô lẽo đẽo bước ở đằng sau, mỗi lần chở cô đi đâu, thì anh lại trở thành "ông tài xế bất đắc dĩ".
Thời gian đầu anh còn được cô vợ trẻ cho phép ôm ấp một chút, thời gian sau đêm đêm nằm ngủ cô chận cái gối ngay chính giữa, làm anh mủi lòng nhớ tới một đoạn phim tàu mà một nam một nữ chận cái chén nước ngay giữa giường để đề phòng "xâm phạm tiết hạnh".
Rất nhiều tiếng đồn đến tai anh, nào là vợ anh đang cặp với thằng Mỹ, nào là nó đang quen với thằng làm móng tay vv... Anh làm lơ, bỏ ngoài tai những tin đồn nhảm nhí. Với anh phải mắt thấy anh mới tin, tuy nhiên lâu dần anh đâm ra bệ rạc, bê tha. Dần dần anh buông xuôi, càng ngày anh càng bỏ bê công việc, giải trí bằng cờ bạc. Dần dà, anh trở thành một con bạc đỏ đen.
Vợ anh bây giờ không còn là một cô gái quê mùa của miệt vườn ngày xưa nữa, cô đi chỉnh trang lại vòng một với giá $4000 ăn mặc theo thời trang, áo thì xuống tới nửa ngực (đẹp khoe, xấu che), tiếng anh xổ ra như gió. Anh biết mình đã thất bại mặc dù nhiều lần anh đã cố níu kéo. Ngày anh lo cho cô đi làm xong cái thẻ xanh anh hy vọng là cô còn lại một chút gì lưu luyến giữa cuộc tình còn sót lại...nhưng vô ích!
Hôm sau, cô bỏ đi không một lời từ giã.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,377,048
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng bút hiệu sau cùng là Giang Thiên Tường. Thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân ở Sacramento, California. Mùa Mothers Day 2011, ông có bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới cho Mothers Day năm nay của ông. 
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tên thật là Yến Phi, 63 tuổi, hiện là cư dân WA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà cũng là bài viết đầu tay nhân mùa Mothers Day, sau nhiều “vật lộn” khó khăn với chữ Việt trên computer, được tác giả trân trọng gọi là “Tác Phẩm Đầu Tay Dâng Mẹ.” Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết. Mong tác giả tiếp tục.
Từ giữa năm 2010, tác giả tự sơ lược tiểu sử khi tham dự Viết Về Nước Mỹ: Trước 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Bài mới của Hải Âu cho giải thưởng năm thứ mười hai là một chuyện tình chia lìa vào Tháng Tư 1975.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là một tự sự cảm động về Mẹ.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận các giải bán kêt 2001 và giải Việt Bút 2008, hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" Giải Thưởng Việt Báo. Bài mới “góp vui” của ông là một truyện hiếm có mở đầu cho mùa Mothers Day đang tới.
Tác giả là một nhà giáo, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện đã về hưu và là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tháng 2, ngày 3, 2012, Phạm Hoàng Chương có bài “Người Lấy Ba Vợ”, kể về người bạn thân từ thời học trò đi H.O. qua Mỹ, về Việt Nam sông với bà vợ mới đang gặp cảnh khó khăn, lương hưu bị ăn chặn. Bài từ tháng Ba, hiện đã có tới 19,151 lượt người đọc. Biết tác giả sau đó đã giúp bạn trở lại Mỹ để giải quyết vụ lương hưu, nhiều thân hữu hỏi kết quả ra sao. Sau đây là đầy đủ câu chuyện: ông bạn chỉ có ba mà là bốn bà vợ. 
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả dành cho giải thưởng năm thứ 12 là “Chuông Gọi Mẹ Thương” đã phổ giến vào dịp Mother's Day 2011, Chủ Nhật 8-5-2011. Mới đây, ông có thêm 2 bài viết mới, trước hết là một chuyện kể về con tầu vượt biển đúng vào một đêm 30 Tháng Tư. Bài còn lại sẽ phổ biến sau.
Thời hạn dành cho bài Viết Về Nước Mỹ hàng năm kết thúc ngày 30 tháng Tư, nhưng như mọi năm, số lượng bài đã góp trước ngày này vẫn chưa thể phổ biến hết. Do đó, từ hôm nay, Việt Báo tiếp tục phổ biến thêm những bài dành cho năm 2012.
Nhạc sĩ Cung Tiến