Hôm nay,  

Father’s Day: Thơ Từ Viện Dưỡng Lão

19/06/200500:00:00(Xem: 116082)
Sau đây là thơ của người cha gửi con, nhiều phần là con trai. Việt Báo nhận một bao thư đề chữ viết tay Fr. Father Day/Viện Dưỡng lão Santa Ana, mang dấu bưu điện SANTA ANA 9277 10 JUN 2005. Trong bao thư, chỉ có 2 trang thơ viết tay ký tên tắt là H.Đ.TT., ghi chú thêm “Father day 2005 / Viện Dưỡng Lão Santa Ana, không ghi địa chỉ.
Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ cũng như Việt Báo lâu nay chưa dành chỗ đăng thơ. Dù vậy, xin trân trọng đăng hai bài thơ sau đây, cùng với lời cầu chúc “Happy Fatres’s Day” kính gửi tới tác giả và những người cha cùng tâm trạng.

*

HAY TIN

Hay tin ba chết, con có buồn không"
Khi ba còn sống sao không thăm viếng

Đã lâu rồi im bặt tiếng chân con
Đến nơi đây rồi chờ đợi mỏi mòn
Đời cô quạnh thương buồn trong hận tủi
Đất tị nạn nhưng nguồn không xua đuổi

Chỉ ngồi buồn trong mắt lệ dầm chan
Nếu một mai con dừng bước lang thang
Con sẽ thấy muôn ngàn sao lấp lánh
Xe trước ngã thời xe sau phải tránh

Sống vô thường trong ảo ảnh hư vô
Đời có vui sao con chẳng cười ồ
Mà lại khóc trong mơ hồ tuyệt vọng
Ba đi rồi, còn lại ánh trăng trong.

BÂY GIỜ

Chim trời mỏi cánh đại dương
Cha con mình đã tìm đường đến đây
Để con khỏi kiếp đoạ đầy
Để con lập nghiệp dựng xây cuộc đời
Để con trọn kiếp làm người
Công thành danh toại sáng ngời mai sau
Để con hết cảnh lao đao
Thức khuya dậy sớm cơm nào đủ ăn
Bà con trong nước lăng xăng
Đói cơm khát nước khó khăn mọi bề
Con đi lại quên lối về
Khoai lang gạo tổ mưa hề, lệ tuôn
Cây có cội, nước có nguồn
Thế gian tên đổi, họ luôn vững bền
Bây giờ con nhớ hay quên"
Bây giờ con nhớ hay quên

H.Đ.TT.
Father’s Day, 2005.
Viện dưỡng lão Santa Ana

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,161,500
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến