Hôm nay,  

Giải Bóng Đá “khổ Lạ”

29/06/200500:00:00(Xem: 114346)
Người viết: VẠN THÀNH
Bài số 774-1353-199-vb2062705

Tác giả Vạn Thành, trước khi lên đường vượt biên, là một huấn luyện viên bóng tròn tại Việt Nam, sau này gọi là bóng đá. Năm 1990, ông cùng gia đình tới định cư tại tiểu bang Iowa, thuộc miền Trung nước Mỹ. Đây cũng là vùng bộ môn bóng đá rất thịnh hành. Sau đây là bài viết của ông kể chuyện về các giải bóng đá tại địa phương.
*

Trên đường vào nước Mỹ, gia đình chúng tôi đã trải qua những điều cơ cực tại trại tị nạn bên xứ Phi Luật Tân. May thay, sau sáu tháng học tại Phillipine, vào mùa hè 1990, chúng tôi tới định cư tại thành phố Davenport thuộc tiểu bang Iowa.
Đây là một trong bốn thành phố nằm sát con sông Mississippi nổi tiếng của xứ sở Hoa Kỳ. Bên kia sông là hai thành phố của tiểu bang Illinois và bên này là hai của Iowa gọi chung là Quad City.
Tiểu bang Iowa thuộc miền Trung nước Mỹ có 4 mùa, vào mùa hè cây cỏ xanh tươi, bông hoa đua nở. Tại Daveport, trường học nào cũng có sân bóng đá, sân Tennis, sân nào cũng được chăm sóc thật đẹp. Vốn là huấn luyện viên tại Sài Gòn, khi gặp lại cái sân bóng đá, tôi thấy mình như cá gặp nước.
Trước khi được vào đất Mỹ, tôi đãù đinh ninh là từ nay mình sẽ không bao giờ có cơ hội trở lại sân cỏ, dù chỉ là để làm khán giả, và nhứt là gặp lại những cầu thủ trẻ Việt Nam và các cộng đồng khác. Vậy mà tại vùng chúng tôi định cư, tình hình khác hẳn.
Tại miền trung Hoa Kỳ, cộng đồng Việt định cư không đông, các cửa tiệm Việt cũng không nhiều, nhưng hầu như tất cả cư dân Việt tại đây đều hết lòng cổ võ phong trào bóng đá. Nhờ đó mà việc tuyển chọn cầu thủ lập các đội bóng diễn ra rất vui vẻ. Mỗõi cuối tuần, khi có tổ chức những trận đấu giao hữu hay tranh giải là cầu thủ thân nhân hay cửa tiệm người Việt đều ủng hộ và khích lệ. Bóng đá trở thành đề tài chung được bàn tán. Đi tới đâu dân bóng đá cũng được hỏi thăm hôm qua thắng bại ra sao"
Mùa he,ø từ tháng sáu đến tháng mười một, được coi là mùa bóng đá rất sôi nổi. Mỗi cuối tuần đều có các trận thi đấu với đội bạn như thành phố Chicago, Des Moines hơi xa tí là Kansas City, Omaha.


Thường thì trong một mùa bóng đá có hai giải, một là của Davenport chúng tôi, hai là giải do Des Moine tổ chức. Mỗi giải như vậy thì phải có từ 6 tới 12 đôi tham dự, cho nên một khi tham dự giải là chúng tôi phải chuẩn bị, đóng lệ phí cho ban tổ chức, lo ẩm thực trong ngày và di chuyển lên đó khoảng bốn tiếng đồng hồ xe chạy.
Với tư cách là huấn luyện viên, phần vụ của tôi là dẫân dắt đội bóng đi tham dự các trận đấu giao hữu hay tranh giải.
Bình thường, cứ mùa hè là các đội bóng đá gặp nhau đấu giao hữu. Hai đội đấu với nhau một trận trên sân nhà rồi một trận trên sân bạn. Mỗi trận trong vòng 150 phút tức một tiếng ba mươi phút mà thôi.
Tiếp theo đó là các trận đấu tranh giải (tournament) có từ sáu đến mười hai thành phố tham dự. Thường là những đội bóng đá như Chicago, Des Moine, Davenport, Kansas City, Cedar Rapid, Iowa City, Omaha, Nebraska..v..vv đặc biệt là phải giải quyết trong vòng một ngày, như vậy có khi cầu thủ phải đá bốn trận trong một ngày hoặc ba hay là hai trận.
Càng vô sâu vòng chung kết càng khổ sở, sở dĩ có nạn này là vì ở miền Trung nước Mỹ này (Mid West) không có thời gian, ngoài ngày Chủ Nhật, hơn nữa di chuyển cũng đã từ sáu đến tám tiếng đồng hồ xe chạy nên mỗi khi tranh giải về là hầu như toàn bộ đều mềm nhũn hết, và ngày hôm sau không ai đi làm nổi, và cũng nhiều người bệnh luôn. Vì từ trận thứ hai trở đi là kiệt sức rồi, cho nên đội nào cũng thay người khoảng 15 phút đá.
Quý vị xem đá ba tiếng đồng hồ trên sân, hay là có bớt giờ lại cũng hai tiếng rưỡi, làm sao chịu nổi. Đôi khi chính tôi là ngươìi chịu trách nhiệm cũng muốn trốn để có chút sức lực trở lại, nói chi đến cầu thủ. Cho nên trong khi tranh giải đủ đều lo lắng sợ cầu thủ không đủ sức, sợ trốn nằm nghỉ đâu đó, ôi đủ thủ chuyện, nào là đấm bóp bắp thịt, rồi dùng nước uống hoặc thức ăn cho tiêu hoá dễ, và cứ thế rồi chung cuộc vẫn đến.
Ấy thế mà vùng này, họ thích thế vì họ mến thể thao, nhất là bóng đá Việt Nam cũng bởi không còn giải pháp nào hết. Nếu mình muốn chơi bóng đá, nhứt là bóng đá tranh giải, và đây là do các cộng đồng bạn gây nên, chấp nhận thôi, nhứt là cộng đồng Lào, cứ tổ chức, và toàn vùng cứ đưa đội đi dự giải, như vậy các bạn có thấy lạ không, nhưng đại đa số người thích bóng đá không thấy lạ chuyện khó tin nhưng có thật. Cho nên tôi đặt tên giải bóng đá này là giải bóng đá Khổ Lạ.

Vạn Thành

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,562,563
Không nghe tiếng trả lời nào. Chắc là bà đã cùng đi ra ngoài chợ trời Golden West với cô Song Thụy, người bạn già từ trường Đồng Khánh cái thời năm Tỵ năm Tê Giác gì đó của bà
Mùa hè năm 2004, nhóm cựu học sinh trường Trung học Nguyễn Hoàng-Quảng Trị tại Bắc California tổ chức Đại Hội, chúng tôi cựu học sinh Nguyễn Hoàng ở Nam Cali. chuẩn bị khăn gói
Với tôi, môn thể thao này, nếu ta biết áp dụng đúng cách, đúng môi trường, sẽ giúp cho tâm hồn và thể xác chúng ta nhẹ nhàng, thanh thoát, yêu đời và tươi trẻ mãi, nhất là phụ nữ
Người Việt Nam chúng ta đã quen thuộc với nếp sống thân quen chòm xóm, láng giềng, gắn bó với quê nhà, cây đa xóm cũ. Đó là một truyền thống tốt đẹp, một nét văn hoá đặc trưng
Ngày sung sướng nhất của mẹ là ngày được cha bảo lãnh cho sang Mỹ. Tội nghiệp mẹ, lấy cha tôi từ năm 18 tuổi, mẹ ở với cha dược có hai năm thì xảy ra biến cố lịch sử trọng dại. Tháng tư 1975
Cách đây khoảng hơn 10 năm, anh có đọc một bài viết ngắn của một người Bắc (Di Cư 54) từ Mỹ về thăm Hà Nội, ông ta nói rằng khi cho quà cáp hay tiền nong, người miền Bắc không hề nói câu cám ơn.
Bữa nay làm có nửa ngày… Về sớm nhìn qua đồng hồ thấy chưa tới 1 giờ, dòm xuống bàn tay móng ngắn, móng dài xấu ình, thôi thì tắp vô tiệm neo coi sao. Bước vô tiệm liếc sơ
Ngày bà nội tôi còn sống, nội thường kể chuyện đời xưa cho chúng tôi nghe. Ngoài những chuyện thần thoại, cổ tích với các ông tiên, bà tiên, nội tôi còn kể những câu chuyện của đời thật
Lạnh quá! Gió buốt từng cơn! Đã hơn hai giờ đồng hồ... Vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc xe buýt. Mọi người ai nấy đều cóng lạnh, đi tới đi lui cố gắng cử động để máu huyết lưu thông tạo nhiệt
Một buổi sáng vào khoảng giữa năm 2005, tôi nhận được một phong bì vàng gởi tới bởi phòng an ninh của công ty nơi tôi đang làm việc. Mở ra, bên trong là một xấp tài liệu viết bằng Anh Ngữ
Nhạc sĩ Cung Tiến