Hôm nay,  

Ký Ức: Làng Tôi

29/06/200500:00:00(Xem: 120023)
Người viết: JACKDOTE
Bài số 776-1355-201-vb4062905

Người viết tên thật là Jacqueline Doan, sinh năm 1971, cư dân thành phố Concord, miền Bắc California, nghề nghiệp: nurse. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của bà là ký ức về quê cũ.
+

Làng tôi nghèo, nhưng không nghèo lắm. Không lều vách đất, mái tranh xơ xác, đồng ruộng cằn khô như một vài hình ảnh làng quê miền Bắc. Cũng không ruộng lúa trùng trùng điệp điệp như Đồng Tháp Mười, hay Tuy Hòa...
Nhưng ruộng lúa, nương khoai quê tôi đủ để vẽ nên bức tranh sống động, đầy sắc quê hương mà tượng trưng tiêu biểu cho đồng quê Việt Nam. Cũng những cánh cò bay, trâu cày ruộng cạn, cũng những gánh lúa nặng trĩu trên lưng cong, cũng tiếng rả rích của những chú ếch, nhái suốt đêm thâu, tiếng nỉ non của dế mèn, tiếng vo ve của đàn muỗi như bài tình ca bất tận, tiếng than thở của những chú ve sầu hệt bài trường ca buồn muôn thuở mỗi khi hè đến.
Làng tôi "quê", nhưng không "quê" lắm, vì chỉ nằm cách huyện chừng 1 cây số. Đầu làng là ngôi nhà thờ cổ kính được xây dựng dưới thời thực dân Pháp đô hộ, nằm trước mặt dòng sông uốn khúc chảy ngược. Cuối làng là ngôi đình cũ kỹ phủ đầy rong rêu. Được bao bọc bởi hai nhánh sông, nhánh sông cái nước trong như mắt mèo, ngược lại nhánh kia nước đục phù sa, chảy ngược nguồn để cùng hòa nhập với sông cái dẫn ra cửa biển. Người dân quê tôi chân lấm tay bùn thắm đượm tình quê mộc mạc, đơn sơ.
Bức tranh làng tôi luôn được tô vẽ trong ký ức, vì vậy mà cho dù sống trên nước Mỹ, đất nước lý tưởng của cờ hoa và ngàn hoa khoe thắm, hoa tự do, cũng như hoa ngoài đời, tôi vẫn không thể nào quên được cảnh làng quê xưa với hương thơm mùi sữa của những bông lúa nặng trĩu.
Trái ngược với nơi tôi đang sống, xe cộ tấp nập, xa lộ chằng chịt là cuộc sống làng quê xưa thanh thản nhàn hạ, với những con đường đất rợp bóng tre xanh mát.
Đối nghịch với hình ảnh các bà đầm Mỹ ú na ú nần, tóc uốn, môi son trong sắc diện sặc sở, tay xách bóp đầm lăng xăng trong các siêu thị, là dáng bà ngoại tôi thanh mảnh, gầy còm theo thời gian, trong bộ đồ bà ba thẫm giản dị với búi tóc bạc, khoác hờ chiếc khăn vải mỏng màu nâu, ngày ngày cậm cụi với những công việc nhà đơn điệu như thổi cơm, quét rác. Hình ảnh ngoại tôi lặng lẽ ngồi têm trầu, nhai trầu, lơ đễnh nhìn đàn gà lích chích mỗ tấm, mổ ngô luôn trở lại với tôi.
Trong cuộc sống hiện nay, có những chiều mùa thu theo chồng câu cá trên sông dọc theo xa lộ 160 dẫn về thủ phủ Sacramento, tôi cảm nhận cái bao la bạt ngàn của dòng sông nơi đây, "bạt" đến nỗi thấy mình quá nhỏ nhoi, như lạc lõng giữa bầu trời xa lạ.
Như một thói quen vô thức, tôi soi mình xuống dòng sông, và chợt nhận ra rằng, đây không phải ánh nước thân quen ngày nào. Dòng sông quê tôi nước trong xanh lặng lẽ, phản chiếu mắt tôi long lanh như có nắng. Những ký ức chợt đến khi mùi hoa dại hệt mùi hoa mắc cỡ đâu đây cứ quấn quít làm gợi lên nỗi nhớ quê nồng nàn, da diết trong tôi. Tự hỏi, không biết sông xưa có chờ, có đợi, có thấu được tình yêu của người viễn xứ dành cho sông không"


Oâi! con sông đã tắm cả tuổi thơ tôi, không biết sông có giữ ngày, giữ tháng, giữ những kỷ niệm ngày ấy khi còn là cô bé con ở truồng tắm sông, mỗi trưa hè cùng trẻ con hàng xóm trốn mẹ ra đây đùa với nước hoặc gấp những con thuyền giấy nhỏ xíu thả xuống dòng sông.
Ước gì được trở về ngồi bên dòng sông xưa quen thuộc, thân yêu. Giờ này, dù đã qua rồi thời bé con, nhưng chắc chắn tôi vẫn muốn ngụp lặn trong dòng nước, nhắm nghiền mắt để tận hưởng cảm giác mát mẻ như ngày nào.
Rồi những lần bị cuốn hút trong ánh đèn muôn màu chớp nháy giữa những tiếng nhạc Rap, nhạc Pop, nhạc disco.. . là lúc mà chính tôi tìm thấy và cảm nhận một khoảng trống sâu tận đáy lòng rằng quê hương tôi, tâm hồn tôi không ở nơi này, quê hương tôi còn đó. Khi khoảnh khắc của những điệu nhạc này vừa khép lại, tôi bỗng thèm thuồng được nghe lời ru của mẹ, ca dao của bà vẫn thường hát ru tôi bên ngọn đèn dầu leo lét, dường như vẩn còn văng vẳng trong ký ức không bao giờ phai nhạt.
Đời sống lưu vong, ngày ngày đối diện với cuộc sống khẩn trương, gấp rút.
Cứ 4 giờ rưỡi sáng là tiếng đồng hồ báo thức vang, vội vùng dậy để sửa soạn đi làm. Tôi liên tưởng, cũng vào giờ này, khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang, giáo dân thanh thản đi lễ sáng cầu nguyện cho một ngày "hôm nay lương thực hằng ngày"
Cùng với nhịp sống văn minh ở đây, kỹ thuật, xe cộ….. . di chuyển với một vận tốc nhanh đến chóng mặt, tương phản với hình ảnh của những cỗå xe bò rục ra rục rịch chở đầy ấp những bó lúa nặng trĩu trên đường quê về đến sân phơi.
Ở xứ sở của hamburger, hot dog, beef steak nàymà riêng tôi vẫn thấy mùi vị món ăn nào quyến rũ hơn là mùi cá trầu nướng trui. Với tôi, vị ngọt của coca cola làm sao sánh bằng hương vị ngọt ngào của nước mía đường thắm đượm tận đáy họng.
Tìm đâu những âm hưởng quê hương như tiếng võng đưa kẽo kè, kẽo kẹt, tiếng gió xào xạc trong lũy tre, tiếng chó sủa sáng trăng, gió mát vi vu, mây trôi, nắng hạ, khoảng trời xanh, chiều vàng nhạt nắng...
Ở nơi xa xư,ù xuân, hạ,ï thu, đông cũng khác bên nhà. Ngày trở về chốn cũ, chắc chắn tôi sẽ đi dưới những lũy tre từ đầu làng cho tới cuối xóm để nghe lại âm hưởng rạt rào, sẽ thả hồn theo dòng sông nước biếc để mặc cho gió vỗ về, sẽ ngồi ngắm sao dưới mái hiên giáo đường để hồn dâng cao vút, sẽ cuộn mình trên chiếc võng đong đưa để nghe tiếng cọt kẹ của bụi tre, tiếng xào xạc của bụi chuối sau hè, sẽ ăn các món ăn của bà, của mẹ, của quê hương.
Dòng đời nổi trôi, tôi đang bơi trong hai dòng nước ngược nguồn để tìm về nơi chôn nhau cắt rốn. Mọi ngày, tôi như cố tìm mối đồng cảm, tương đồng nơi đây và bên đó. Mặc cho đời sống đổi thay, mặc cho gió dạt, nắng xô, ký ức này luôn tồn tại trong tôi, “như canh rau muống, như cà dầm tương".
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận rằng cuộc đời đã ưu đãi và công bằng cho tôi khi sống trên đất nước cờ hoa tự do này. Cảm tạ Người, nước Mỹ ơi! cho tôi cơ hội thưởng thức vẻ đẹp tự do cũng như vẻ đẹp văn minh ở đất nước ngàn hoa này.

Jacqueline Doan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,027,227
Tác giả là một thuyền nhân, hiện là cư dân Quận Cam, đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010 với bài viết Bài viết “Từ Câu Chuyện Cậu bé Thành Padua," thể hiện sự phẫn nộ trước việc nươc Tàu cộng sản trắng trợn lấn đất, lấn biển của Việt Nam, bắn giết ngư dân Việt. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là tác giả đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Bài viết mới của ông là một hồi ức dễ thương về đảo tị nạn Galang 2, với lời ghi “để nhớ hai người bạn đã đưa tôi đến Galang, Hải quân Trung uý Đạt và Hoa.
Tác giả họ Vũ, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Bài thứ hai , “Trường Đời: Học Làm Chồng” là một truyện về ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm. Đây là một truyện vui nhanh chóng đạt số lượng người đọc đáng nể. Bài mới sau đây, tiếp tục cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ hiện phổ biến bài viết của năm 2013. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tên thật Hùng Túy Trước, tuổi Giáp Ngọ, cư trú tại Austin, Texas, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Giải thưởng Việt Báo năm thứ ba, cùng lúc với giải danh dự, Chúc Chân còn nhận thêm giải "Writing on America" cho bài viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã góp nhiều bài viết với kiểu “viết như nói” và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài thứ hai, Một Mảnh Đời Tị Nạn, kể về những ngày đầu mới tới nuớc Mỹ. Bài thứ ba: “Tôi Là Đốc Tờ Nail”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ năm của Lê Thị, trong số 7 bài tác giả đã liên tiếp gửi về cho toà báo. Trong số này, có 4 bài viết về đề tài đồng tính. Lê Thị -cư dân Chicago, 35 tuổi- với tài viết và sức viết mạnh mẽ khác thường, hiện là tác giả dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Tác giả là một huynh trưởng viết về nước Mỹ, thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, vừa phải báo “tạm rút” năm nay. Điện thư của ông ngày 25 tháng 6, nguyên văn như sau:
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
"Hồi Ức Tháng Tư của Long Mỹ" là bài viết của Paul LongMy Choate, Đại Tá Hải Quân, một cấp chỉ huy trên Hàng Không Mẫu Hạm nguyên tử lớn nhất của Hoa Kỳ USS CARL VINSON (CVN-70). Đây là con tầu đã tung ra các đợt tấn công đầu tiên trên không ở Afghanistan sau biến cố 9/11 và cũng chính nó đem thi hài Osama Bin Laden thủy táng trên biển. Tháng Tư 2012, cũng con tầu này đã tiến vào Thái Bình Dương, thăm Úc, đánh dấu việc Hoa Kỳ chuyển trọng tâm chiến lược sang Á Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến