Hôm nay,  

Ký Ức: Làng Tôi

29/06/200500:00:00(Xem: 119735)
Người viết: JACKDOTE
Bài số 776-1355-201-vb4062905

Người viết tên thật là Jacqueline Doan, sinh năm 1971, cư dân thành phố Concord, miền Bắc California, nghề nghiệp: nurse. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của bà là ký ức về quê cũ.
+

Làng tôi nghèo, nhưng không nghèo lắm. Không lều vách đất, mái tranh xơ xác, đồng ruộng cằn khô như một vài hình ảnh làng quê miền Bắc. Cũng không ruộng lúa trùng trùng điệp điệp như Đồng Tháp Mười, hay Tuy Hòa...
Nhưng ruộng lúa, nương khoai quê tôi đủ để vẽ nên bức tranh sống động, đầy sắc quê hương mà tượng trưng tiêu biểu cho đồng quê Việt Nam. Cũng những cánh cò bay, trâu cày ruộng cạn, cũng những gánh lúa nặng trĩu trên lưng cong, cũng tiếng rả rích của những chú ếch, nhái suốt đêm thâu, tiếng nỉ non của dế mèn, tiếng vo ve của đàn muỗi như bài tình ca bất tận, tiếng than thở của những chú ve sầu hệt bài trường ca buồn muôn thuở mỗi khi hè đến.
Làng tôi "quê", nhưng không "quê" lắm, vì chỉ nằm cách huyện chừng 1 cây số. Đầu làng là ngôi nhà thờ cổ kính được xây dựng dưới thời thực dân Pháp đô hộ, nằm trước mặt dòng sông uốn khúc chảy ngược. Cuối làng là ngôi đình cũ kỹ phủ đầy rong rêu. Được bao bọc bởi hai nhánh sông, nhánh sông cái nước trong như mắt mèo, ngược lại nhánh kia nước đục phù sa, chảy ngược nguồn để cùng hòa nhập với sông cái dẫn ra cửa biển. Người dân quê tôi chân lấm tay bùn thắm đượm tình quê mộc mạc, đơn sơ.
Bức tranh làng tôi luôn được tô vẽ trong ký ức, vì vậy mà cho dù sống trên nước Mỹ, đất nước lý tưởng của cờ hoa và ngàn hoa khoe thắm, hoa tự do, cũng như hoa ngoài đời, tôi vẫn không thể nào quên được cảnh làng quê xưa với hương thơm mùi sữa của những bông lúa nặng trĩu.
Trái ngược với nơi tôi đang sống, xe cộ tấp nập, xa lộ chằng chịt là cuộc sống làng quê xưa thanh thản nhàn hạ, với những con đường đất rợp bóng tre xanh mát.
Đối nghịch với hình ảnh các bà đầm Mỹ ú na ú nần, tóc uốn, môi son trong sắc diện sặc sở, tay xách bóp đầm lăng xăng trong các siêu thị, là dáng bà ngoại tôi thanh mảnh, gầy còm theo thời gian, trong bộ đồ bà ba thẫm giản dị với búi tóc bạc, khoác hờ chiếc khăn vải mỏng màu nâu, ngày ngày cậm cụi với những công việc nhà đơn điệu như thổi cơm, quét rác. Hình ảnh ngoại tôi lặng lẽ ngồi têm trầu, nhai trầu, lơ đễnh nhìn đàn gà lích chích mỗ tấm, mổ ngô luôn trở lại với tôi.
Trong cuộc sống hiện nay, có những chiều mùa thu theo chồng câu cá trên sông dọc theo xa lộ 160 dẫn về thủ phủ Sacramento, tôi cảm nhận cái bao la bạt ngàn của dòng sông nơi đây, "bạt" đến nỗi thấy mình quá nhỏ nhoi, như lạc lõng giữa bầu trời xa lạ.
Như một thói quen vô thức, tôi soi mình xuống dòng sông, và chợt nhận ra rằng, đây không phải ánh nước thân quen ngày nào. Dòng sông quê tôi nước trong xanh lặng lẽ, phản chiếu mắt tôi long lanh như có nắng. Những ký ức chợt đến khi mùi hoa dại hệt mùi hoa mắc cỡ đâu đây cứ quấn quít làm gợi lên nỗi nhớ quê nồng nàn, da diết trong tôi. Tự hỏi, không biết sông xưa có chờ, có đợi, có thấu được tình yêu của người viễn xứ dành cho sông không"


Oâi! con sông đã tắm cả tuổi thơ tôi, không biết sông có giữ ngày, giữ tháng, giữ những kỷ niệm ngày ấy khi còn là cô bé con ở truồng tắm sông, mỗi trưa hè cùng trẻ con hàng xóm trốn mẹ ra đây đùa với nước hoặc gấp những con thuyền giấy nhỏ xíu thả xuống dòng sông.
Ước gì được trở về ngồi bên dòng sông xưa quen thuộc, thân yêu. Giờ này, dù đã qua rồi thời bé con, nhưng chắc chắn tôi vẫn muốn ngụp lặn trong dòng nước, nhắm nghiền mắt để tận hưởng cảm giác mát mẻ như ngày nào.
Rồi những lần bị cuốn hút trong ánh đèn muôn màu chớp nháy giữa những tiếng nhạc Rap, nhạc Pop, nhạc disco.. . là lúc mà chính tôi tìm thấy và cảm nhận một khoảng trống sâu tận đáy lòng rằng quê hương tôi, tâm hồn tôi không ở nơi này, quê hương tôi còn đó. Khi khoảnh khắc của những điệu nhạc này vừa khép lại, tôi bỗng thèm thuồng được nghe lời ru của mẹ, ca dao của bà vẫn thường hát ru tôi bên ngọn đèn dầu leo lét, dường như vẩn còn văng vẳng trong ký ức không bao giờ phai nhạt.
Đời sống lưu vong, ngày ngày đối diện với cuộc sống khẩn trương, gấp rút.
Cứ 4 giờ rưỡi sáng là tiếng đồng hồ báo thức vang, vội vùng dậy để sửa soạn đi làm. Tôi liên tưởng, cũng vào giờ này, khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang, giáo dân thanh thản đi lễ sáng cầu nguyện cho một ngày "hôm nay lương thực hằng ngày"
Cùng với nhịp sống văn minh ở đây, kỹ thuật, xe cộ….. . di chuyển với một vận tốc nhanh đến chóng mặt, tương phản với hình ảnh của những cỗå xe bò rục ra rục rịch chở đầy ấp những bó lúa nặng trĩu trên đường quê về đến sân phơi.
Ở xứ sở của hamburger, hot dog, beef steak nàymà riêng tôi vẫn thấy mùi vị món ăn nào quyến rũ hơn là mùi cá trầu nướng trui. Với tôi, vị ngọt của coca cola làm sao sánh bằng hương vị ngọt ngào của nước mía đường thắm đượm tận đáy họng.
Tìm đâu những âm hưởng quê hương như tiếng võng đưa kẽo kè, kẽo kẹt, tiếng gió xào xạc trong lũy tre, tiếng chó sủa sáng trăng, gió mát vi vu, mây trôi, nắng hạ, khoảng trời xanh, chiều vàng nhạt nắng...
Ở nơi xa xư,ù xuân, hạ,ï thu, đông cũng khác bên nhà. Ngày trở về chốn cũ, chắc chắn tôi sẽ đi dưới những lũy tre từ đầu làng cho tới cuối xóm để nghe lại âm hưởng rạt rào, sẽ thả hồn theo dòng sông nước biếc để mặc cho gió vỗ về, sẽ ngồi ngắm sao dưới mái hiên giáo đường để hồn dâng cao vút, sẽ cuộn mình trên chiếc võng đong đưa để nghe tiếng cọt kẹ của bụi tre, tiếng xào xạc của bụi chuối sau hè, sẽ ăn các món ăn của bà, của mẹ, của quê hương.
Dòng đời nổi trôi, tôi đang bơi trong hai dòng nước ngược nguồn để tìm về nơi chôn nhau cắt rốn. Mọi ngày, tôi như cố tìm mối đồng cảm, tương đồng nơi đây và bên đó. Mặc cho đời sống đổi thay, mặc cho gió dạt, nắng xô, ký ức này luôn tồn tại trong tôi, “như canh rau muống, như cà dầm tương".
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận rằng cuộc đời đã ưu đãi và công bằng cho tôi khi sống trên đất nước cờ hoa tự do này. Cảm tạ Người, nước Mỹ ơi! cho tôi cơ hội thưởng thức vẻ đẹp tự do cũng như vẻ đẹp văn minh ở đất nước ngàn hoa này.

Jacqueline Doan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,465,781
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến