Hôm nay,  

My American Dream

21/09/200500:00:00(Xem: 115888)
Người viết: JOHN NGUYỄN
Bài số 831-1421-257-vb4092205

Tác giả John Nguyễn cho biết anh mới 26 tuổi, hiện còn trong bộ binh Hoa Kỳ nhưng sẽ giải ngũ trong tháng 10 sắp tới. Quân vụ của anh trong ba năm qua là phiên dịch viên cho đội tìm kiếm người Mỹ mất tích trong chiến tranh Việt Nam. Gia đình bố mẹ và em của anh đang cư ngụ tại miền nam của tiểu bang Cali. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của anh, đơn sơ, ngắn ngủi. Mong John Nguyễn sẽ còn tiếp tục viết thêm bài mới.
*
Mỗi người trong đời có một ước mơ, tôi hồi nhỏ cũng ước mơ và hoài bão là 1 ngày nào đó mình sẽ làm 1 linh mục, bác sĩ, kỹ sư, để giúp đời và mang lại sự hãnh diện cho bố mẹ tôi. Có thể nói là một công hai việc. Sau này lớn lên tôi xác định lại những ước mơ của mình. Có lẽ vì tự ý thức được là còn lưu luyến phong trần, không đủ sự thông minh và kiên nhẫn, nên tôi quyết định không theo đuổi những ngành nghề trên mà lại có những ước mơ mang lại niềm vui cho bản thân. Tôi muốn về Việt Nam thăm lại quê hương mà tôi đã cùng gia đình rời xa khi tôi còn nhỏ. Tôi muốn hoàn tất xong một cuộc chạy marathon. Và tôi muốn lập gia đình và có 4 đứa con; 2 trai 2 gái thì tuyệt vời. Mơ như vậy có lẽ vì hồi nhỏ tôi chỉ có 1 thằng em trai nên cảm thấy hơi bị lỗ vì không có chị gái để nhõng nhẽo hay em gái để bắt nạt.
Không biết vì số mạng hay vì không học xong đại học nên tôi đã đăng ký vào quân đội Hoa Kỳ. Mặc dù từ "quân đội" và "lính tráng" đối với người Việt Nam gợi lên nhiều cảm xúc xấu như chết chóc, thương tật, nhiều dữ hơn lành, nhưng bố mẹ tôi cũng chấp nhận và tôn trọng quyết định nhập ngũ của tôi. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để "nhảy vào dầu sôi lửa bỏng" nhưng có lẽ là nhờ phước đức của ông bà để lại, nên tôi cũng không bị sờn da tróc vẩy như tôi đa õtưởng tượng. Ngược lại quân đội còn giúp tôi thể hiện được ước mơ thăm quê hương Việt Nam nữa!
Khi được phỏng vấn và qua những bài thi trình độ tổng quát của lục quân thì tôi được chọn thành một phiên dịch viên Việt Ngữ. Tôi rất vui mừng vì việc này phù hợp với sở thích của tôi. Thưở nhỏ tôi rất thích đọc sách Việt Nam và coi những phim kiếm hiệp nên tôi cũng tự hào về vốn liếng Việt ngữ của mình. Cộng thêm vào đó bác tôi cũng từng là hiệu trưởng của trường Việt ngữ nên những con cháu cũng "được" đăng ký vào lớp học mặc dù nhiều lúc mình ước ao được ở nhà bắn game hay xem TV.


Hành trình của tôi tiếp tục với giai đoạn huấn nhục và sau đó chuyển sang đơn vị căn cứ tại Hawaii. Nơi đây sự mong ước của tôi đã biến thành sự thật vì tôi được giao công tác làm phiên dịch viên cho đội tìm kiếm người Mỹ mất tích trong chiến tranh Việt Nam. Công việc này đãtạo cơ hội cho tôi về Việt Nam nhiều lần. Thấm thoát 3 năm trôi qua gồm nhiều kỷ niệm vui buồn ở những thành phố lẫn vùng cao nguyên hẻo lánh của khắp lãnh thổ Việt Nam.
Hiện tại tôi sắp giải ngũ và ngừng vai trò làm phiên dịch viên để tìm 1 hướng đi mới cho cuộc đời; tôi nhìn lại với cảm xúc hài lòng lẫn bùi ngùi lưu luyến. Hài lòng vì thấy mình đã được góp phần vào một việc nhân đạo để giúp kết thúc những chương sách "còn dở dang" của số phận những người lính Mỹ mà người thân họ ngày đêm mong chờ. Tôi cũng thấy lưu luyến khi phải xa rời những nơi công tác thú vị trên những ngọn núi chót vót mà mỗi buổi sáng được tiếp xúc với những công nhân thuộc làng, thôn, hay những người thuộc các dân tộc thiểu số sinh sống lân cận.
Tôi nhớ, có những buổi trưa nắng chang chang và đôi lúc có làn gió mát xen kẽ với tiếng ve sầu inh ỏi. Đêm thì nằm ngủ trong mùng đắp chăn bông mà vẫn còn thấy se se lạnh.
Tôi chưa bao giờ được đặt chân đến vùng tây nguyên (cao nguyên của miền Nam Việt Nam) nhưng có lẽ tôi nghĩ cảm giác mình cũng tựa như là bài hát của nhạc sỹ Phạm Duy, Còn Chút Gì Để Nhớ...: "Phố núi cao, phố núi trời gần, phố núi cây xanh trời thấp thật buồn, anh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có em đời còn dễ thương, v.v.."
Trong đời tôi ngoài gia đình là những người dành cho tôi một tình thương bao la vô bờ bến, tôi còn được sự may mắn gặp nhiều tấm lòng Việt Nam tử tế và ân cần, sẵn sàng chia cơm sẻ áo với tôi, mặc dù đời họ thì còn rất túng thiếu.
Tôi sẽ ghi khắc trong ký ức của tôi những anh em "thiếu vật chất nhưng giàu tình cảm" trên khắp mọi nẻo đường Việt Nam.
JOHN N GUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,395,423
Hai chàng tuổi trẻ độc thân, sống xa gia đình, buổi chiều lễ Memorial lái xe đi Chesapeak Bay chơi. Khê lái, Viễn nhìn qua kiếng xe bằng một cái ống nhòm
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Nhạc sĩ Cung Tiến