Hôm nay,  

Hai Phương Thuốc Gia Truyền

21/09/200500:00:00(Xem: 107620)
Người viết: THIÊN NGA
Bài số 832-1422-258-vb4092205

Tác giả cho biết bà là cư dân Tucson, AZ. Nghề nghiệp: Chủ tiệm Nail. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ tư của bà.

Tôi và anh yêu nhau 3 năm, thời gian đủ để biết tình yêu giữa tôi và anh có nồng thắm hay là phai nhạt. Về phần anh thì tôi không biết nhưng riêng tôi....tình yêu của tôi dành cho anh thật lớn, tôi yêu anh mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn. Cho nên chuyện của anh tôi xem như chính nó đã xảy ra cho tôi.
Tuy chúng tôi yêu nhau, nhưng cả 2 đều né tránh không nhắc đến chuyện hôn nhân, bởi vì...chúng tôi đều mộng mơ tới thiên đàng Mỹ Quốc!
Có lần anh đến giã từ để đi vượt biên, tôi âm thầm tiễn anh và cầu chúc anh lên đường gặp nhiều may mắn. Nhưng...chỉ 1 tuần sau thì tôi lại nhớ nhung anh quá quắt. Thế là tôi lại cầu mong anh đừng đi được, hãy trở về với tôi. Không biết lời cầu xin ấy có được ứng nghiệm hay là số anh chưa đi được mà vài tuần sau có tin đưa đến: Anh đã bị bắt ở "Vĩnh Châu".
Ngày gặp lại nhau anh đen và gầy gò hơn, tôi rơi nước mắt khi được ở trong vòng tay êm ái của anh, thầm cầu mong sao cho chúng tôi đừng bao giờ chia cách nữa!
Gia đình anh là người Bắc, cho nên thay vì gọi là ba má (theo người Nam) thì anh lại gọi là cậu mợ. Cậu của anh đang khỏe mạnh to lớn, vậy mà chỉ trong vài tuần đã ngã bệnh, đi vào nhà thương. Kiểm tra thì mới hay ông cụ bị ung thư phổi (thời kỳ cuối) cả nhà đều u buồn ủ rũ, chạy chữa thuốc Tây hoài hoài không khỏi, và không hiểu gia đình nghe lời mách nước của ai mà liền đổi qua thuốc ta để chữa trị. Thế là lệnh được phán ra, mỗi người trong nhà đều được phân công đi tìm "diệu thuốc gia truyền" và tôi là 1 trong những thành phần hăng hái nhất "xung phong đi hái trộm thuốc!"
Theo sự phân công, cho nên anh có nhiều cơ hội chở tôi đi khắp nơi tìm tòi cây thuốc. May sao ở ngay bến Bạch Đằng cây này trồng rất nhiều...Tôi không biết nó tên gọi là cây hoa gì, nhưng thửơ còn nhỏ tôi thường hay hái bông và xé ra từng cánh chỉ để lấy nhụy hoa rồi đặt nhẹ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi cho nó chạy vòng vòng, rồi gọi nó là cây "bông đồng hồ" còn bên xứ Mỹ này thì gọi nó là hoa "Vinca".
Sau khi anh chở tôi đến bồn bông bến Bạch Đằng, cả hai chúng tôi ngồi đó giả đò tâm sự, sau đó anh lấy tấm thân bồ tượng ngó quanh dáo dác, khi thấy đã vắng người anh khẽ khàng khều khều mấy cái, gật đầu mấy cái, là tôi thẳng tay bứt vài cụm bông, rồi sau đó lẹ làng leo lên đằng sau cho anh chở tôi chạy trối chết. Thế mà có lần tôi bị "tổ trác" không phải bị bắt quả tang hái trộm bông đâu nhé (đừng có mà hiểu lầm) tôi đang hái trộm bông ngon lành, bỗng sao có rất nhiều kiến lửa chui ra cắn, đau ơi là đau, làm tôi nhớ đời cho mãi tới bây giờ.
Đi thăm mộ mẹ thấy cây bông đồng hồ cũng hái đem về cho cậu chửa bệnh, nằm mơ cũng thấy cây bông đồng hồ rượt đuổi tôi chạy trối chết. Đúng là "ác mộng" (night mare) bông đồng hồ!
Không hiểu cây thuốc có công hiệu như thế nào, mà chỉ vài tháng sau cậu đã ra người Thiên Cổ, bệnh đã đau, thuốc đã đắng, chết vẫn chết, chỉ thế thôi!
*


Thắm thoát mới đó mà đã 20 năm tôi tha hương nơi xứ người, có đôi khi ngồi nhớ lại tôi chợt bật cười vì thửơ non dại đó! Kỷ niệm còn đong đầy...mà người xưa giờ ở nơi mô"
Và lại một phương thuốc gia truyền được truyền bá như sau: Ba tôi năm nay 84 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời, vậy mà ông cụ không bị lẫn, vẫn ăn được, răng không rụng, vẫn còn cười giỡn sảng khoái, phải nói đúng là may mắn!
Một hôm trở trời, cụ cảm thấy khó thở, người tự nhiên run rẩy phải chở vào nhà thương gấp, bác sĩ nói cụ bị cuống phổi, và cổ của cụ bỗng bị nổi 1 cục hạch lớn. Điều trị xong bác sĩ cho về và đề nghị vài ngày sau trở lại để họ cắt lấy một miếng hạch nhỏ để thử xem có bị ung thư không, nếu có....thì phải đi mổ gấp!
Buổi sáng hôm sau, bàn đi tính lại chị Bình đưa ý kiến: Ông cụ sống đã 84 tuổi kể ra cũng thọ, nếu bị ung thư có mổ thì cũng không chịu đựng nổi, thôi thì cứ phó mặc, để cụ được yên tâm, nghĩ thấy có lý, cho nên cả nhà đều đồng ý.
Vào trưa hôm ấy, chị Mai (bạn) đến chỗ làm trao vào tay tôi 8 nhánh cây trông như nhánh xương rồng, tiếng Mỹ gọi là cây "aloe vera" và nói: đem về làm theo công thức chị chỉ, thì ba Vân sẽ lành, cây này trị bá bệnh "phương thuốc gia truyền" đấy nhé! Ráng cho ông cụ uống đều, có tin gì vui thì báo cho chị biết.
Chiều hôm đó, đem mấy nhánh cây aloe vera về nhà, sau khi gọt bỏ những gai góc, rửa sạch và cắt khúc, tôi bỏ vào máy sinh tố để xay nhuyễn, tiếp theo đó là bỏ đường, 1 chút mật ong.v..v... khi hoàn tất tôi đổ vào chai chuẩn bị đem lên cho ông cụ uống. Quá vui mừng vì "phương thuốc gia truyền" tôi vừa làm vừa hát nghêu ngao. Nhưng...sau vài giây suy nghĩ, tôi chợt chùng bước. Ông cụ đã lớn tuổi, không hiểu uống thuốc này nó sẽ công hiệu ra sao" Có ảnh hưởng đến sức khỏe cụ không" Lợi hay hại" Có dễ uống không" Có quá nhiều thắc mắc, thôi thì....tôi đành thử thuốc trước tiên vậy.
Rót 1 muỗng "bí phương gia truyền" tôi run run cho vào miệng nhắm mắt đưa chân nuối vội vào, ôi chao ơi, chất nước sền sệt trôi đến đâu là tôi ớn lạnh tới đó, cổ họng tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, tôi vội vàng uống hết nước nóng rồi đổi sang nước lạnh, sau cùng là tôi đem tất cả công trình đổ váo cái sink cho trôi đi hết. Buồn ơi! ta xin chào mi khi "phương thuốc gia truyền" đã bỏ ta đi....
*
Sau bao kinh nghiệm về "phương thuốc gia truyền" giờ đã 2 năm trôi qua...cụ ông cũng đã 86 tuổi, và trong 2 năm nay, mỗi khi cảm thấy khó ở, cụ chỉ việc gọi phone, và tôi chỉ việc vào phòng, lựa đại 1 cuốn sách (tôi có thú đọc truyện, cho nên nhà có đến 4 tủ sách lớn sau khi cầm 1 cuốn sách thật dầy, tôi đến đón cụ chở thẳng vào nhà thương cấp cứu. Ở đấy chờ độ khoảng 8 tiếng 9 có khi hơn 8 tiếng) ông cụ được truyền nươc biển, truyền thuốc và cụ được cho về với 1 toa thuốc "không gia truyền."
Cụ hân hoan thơi thới vì đã được khỏe lại, còn tôi thì ra về với cõi lòng phơi phới, vì khỏi còn phải bận tâm pha chế thuốc hoặc đi hái trộm thuốc nữa. Điều may mắn nhất là khỏi cần phải làm thái giám để thử lại thuốc "bí phương gia truyền" làm ngứa ngáy cổ họng, và khó nuốt thêm một lần nữa!

Thiên Nga

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,460,945
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Với nhiều bài viết giá trị, ông là tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Bài viết mới nhất của nhà văn linh mục là một truyện ngắn, được tác giả giới thiệu như sau:
Tác giả là một huynh trưởng hướng đạo, đồng thời cũng là một nhà giáo, hiệu trưởng trường trung học St Ignatius College Prep tại Fort Worth, Texas. Nguyễn Đức Thắng là tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011, với loạt bài đặc biệt kể về "Người Vợ Bắc Kỳ" -hiện đã có trên 60,000 lượt người đọc. Bài viết mới của ông là chuyện về một đêm Halloween, và “mặc cảm phạm tội” của chàng với bà vợ bắc kỳ mà tác giả gọi đúng kiểu bắc kỳ xưa là “nhà tôi”.
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài “Đoá Hồng Bạch” tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 và đã từ miền Đông bay về Little Saigon dự họp mặt năm thứ 12 của giải thưởng Việt Báo. Bài viết mới nhất của cô kể về trận siêu bão Sandy vừa tàn phá miền Đông, nhìn từ Boston.
Tác giả đang sống tại Saigon, thường viết chuyện về Việt kiều và quê nhà, đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Năm 2007, bài "Gả Con Cho Mỹ" của ông vào danh sách 10 bài được đọc nhiều nhất trên Việt Báo Online. Bài viết mới của ông là một du ký kể chuyện đưa bà con Việt kiều đi từ Nam ra Bắc.
LTS. Năm (5) ngày trước khi bầu Tổng Thống Mỹ 2008, Việt Báo Daily News số đề ngày Thứ Sáu 31-11-2008, có đăng bài của tác giả Quân Nguyễn, "Xem Số Obama."
Tác giả là một kỹ sư điện toán cho một công ty tại Arizona. Là con một gia đình H.O., từng trải qua nhiều năm khốn khó khi miền Nam đổi đời, Nguyễn Khánh Vũ đã góp nhiều bài viết xúc động khi tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Bài mới của ông là chuyện bầu cử, nhân ngày tổng tuyển cử 6-11 sắp tới.
Với cách viết tinh tế, sô1ng động, Nguyễn Văn đã nhân giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012, cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp các bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville”; “Đêm Mưa Bong Bóng”. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả sống ở Canada trước khi qua Mỹ vào năm 2005, hiện là cư dân Riverside và làm việc trong ngành ngân hàng. Bài viết đầu tiên của cô mang tựa đề “Chuyện Thằng Bin Con Bush” đã được trao Giải Đặc Biệt VVNM 2009. Tựa đề bài viết thứ hai của cô trích từ một tiểu thuyết của nhà văn Nodar Dumbatze, có dẫn giải trong bài.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến