Hôm nay,  

Người Y Tá Nhân Hậu

13/10/200500:00:00(Xem: 107349)
- Người viết: CMPN
Bài số 847-1437-273-vb6101405

Tác giả CMPN danh tính đầy đủ là Christine Mai Phương Nguyễn, cho biết bà và gia đình là cư dân Westminster và làm việc tại California. Lần đầu dự viết về nước Mỹ, CMPN gửi một loạt ba bài viết. Sau đây là bài thứ hai.
*
Sau hai ngày nghỉ thứ bẩy và chủ nhật, ai cũng uể oải khi phải tới công sở vào ngày thứ hai. Ngày đầu tuần là một ngày bận rộn và dồn dập hồ sơ nhiều nhất. Tôi đang đầu tắt mặt tối để giải quyết cho một số hồ sơ của những người thi nhập quốc tịch Hoa Kỳ. Nhìn thấy line 1 nhấp nháy trên điện thoại, tôi chưa kịp nhấc phone lên, thì đã nghe tiếng operator, tổng đài nhắc trên loa: “Ms. Nguyen! You have an emergency call, please.” Tôi vội vàng nhấc điện thoại, thì nghe đường dây bên kia:
- Hi! Are you Ms. Nguyen" Xin chào! Có phải cô là cô Nguyễn"
- Yes, I’m. Dạ vâng, tôi đây.
Tiếng cô y tá nói thật mau như líu cả lưỡi:
- My name is Alice, a nurse from Fountain Valley Hospital. I call you because your mom is in emergency room. You need to come immediately to see her. Tên tôi là Alice, là y tá từ bệnh viện F.V. Hospital. Tôi gọi cô, vì mẹ cô đang ở trong phòng cấp cứu. Cô cần tới gặp bà ngay.
Sau khi nghe tin mẹ tôi trong phòng cấp cứu, tôi chỉ trả lời ngắn gọn một câu:
- All right, I’ll be there. Thanks for calling.
Buông phone xuống, tự nhiên tôi toát mồ hôi vì không biết trường hợp mẹ tôi ra sao. Tôi nhìn lên đã thấy ông Giám Đốc của tôi đứng trước mặt và nói:
- Thôi, có trường hợp khẩn cấp thì cứ đi đi. Để việc đó tôi liệu.
Tôi chỉ còn biết gật đầu. Rồi cứ thế là tôi phóng ra xe, nổ máy và lái xe thẳng xuống bệnh viện Fountain Valley. Sau 20 phút thì tới nơi, tôi đậu xe trong sân bệnh viện và đi thẳng vào phòng cấp cứu, có mẹ tôi trong đó. Tôi vừa bước vào cửa thì cô y tá nhận ra tôi ngay, có thể vì nhìn thấy tôi rất giống mẹ tôi. Cô Alice hỏi một vài câu và đưa tôi vào gặp mẹ tôi. Bác sĩ cho biết là mẹ tôi bị nghẽn tim, cần phải mổ. Tôi quay qua hỏi mẹ:
- Mẹ bị nghẽn tim, bác sĩ nói là mẹ phải mổ để thông tim. Mẹ nghĩ thế nào"
Mẹ tôi nhìn tôi và gật đầu như giao phó tất cả cho tôi quyết định, mẹ tôi thều thào:
- Bác sĩ và y tá bảo thế nào, thì cứ để họ làm.
Tôi ái ngại:
- Con biết, nhưng lỡ có chuyện gì thì….
Mẹ tôi nói giọng mệt nhọc:
- Không sao đâu con, con đừng lo gì cả! Nếu không mổ, thì mẹ cũng không thể sống được. Con cứ ký vào giấy tờ là đồng ý để bác sĩ chữa cho mẹ.
Tôi nhìn mẹ tôi, cầm tay mẹ, tôi an ủi:
- Con sẽ làm theo ý mẹ muốn, con mong mẹ được bình an. Mẹ hãy can đảm lên mẹ nhé!
Cô Alice bước vào và đứng bên cạnh tôi như hiểu được sự đau đớn của đứa con thương mẹ trong những giờ phút định mệnh. Cô choàng vai tôi và nói: “I understand!”
Nước mắt tôi…Tôi nắm bàn tay mẹ tôi một lần nữa, rồi bước ra ngoài để làm thủ tục cho mẹ. Bác sĩ và cô y tá cho biết là cần phải làm một số thủ tục hồ sơ, và người nhà phải ký vào giấy tờ nghĩa là đồng ý uỷ quyền cho bệnh viện, bác sĩ cũng như y tá và những người có trách nhiệm về bệnh tình của mẹ tôi trong cuộc giải phẫu. Sau khi nghe bác sĩ giải thích trường hợp tim bị nghẽn tim rất là nguy hiểm. Tôi đã suy nghĩ và không còn sự lựa chọn nào khác hơn, tôi đành phải ký vào giấy tờ. Ký xong rồi, đầu óc tôi như quay cuồng, choáng váng và tôi tự hỏi: “Chữ ký tôi có phải là một định mệnh cho cuộc sống của mẹ tôi"” Vì nếu tôi không ký, thì căn bệnh nghẽn tim của mẹ tôi cũng không qua khỏi. Tôi chỉ còn biết cầu xin ơn Trên cho mẹ tôi được bình an để còn về nhà với con với cháu.
Trong khi chờ đợi tin tức của bệnh viện, tôi vẫn phải đi làm như thường lệ. Vì nếu nghỉ một ngày là hôm sau hồ sơ trên bàn bị ứ đọng lại rồI cũng tới phiên mình phải giải quyết. Sau giờ trưa, tôi trở lại thì có miếng giấy nhỏ của cô thư ký để trên bàn: Mrs. Nguyễn Làm ơn gọi cho Alice ngay! Tự nhiên tay tôi run khi bấm số điện thoại cho cô y tá. Mới có tiếng chuông thứ nhất, tôi đã nghe đầu dây bên kia:


- This is Alice from F.V. Hospital, how may I help you"
Vừa dứt lời, cô y tá nghe tiếng tôi “Hello”, thì cô nhận ra ngay. Cô reo lên:
- Hi! Ms. Nguyen, the job for your mom has done. But your mom’s still stayed in here some days to be checked and also see what is going on… Chào cô Nguyễn, mẹ cô đã được giải phẫu xong rồi, nhưng bà cần phải ỏ lại bệnh viện một vài ngày để được coi sóc xem sức khoẻ bà như thế nào!
Tôi mừng quá và khóc như chưa bao giờ cảm thấy sự sống của mẹ tôi đang trong tôi một cách mãnh liệt:
- Wow! I can’t believe it. It’s so wonderful! Thank you all for taking care of my mom in this case. After work, I am going to see my mom, is it all right" Ồ! Tôi không thể tin được là công việc quá tốt đẹp như vậy. Cám ơn quí vị đã săn sóc mẹ tôi trong hoàn cảnh này. Sau khi tan sở, tôi sẽ đi thăm mẹ tôi, được không"
Cô y tá trong giọng nói vui tươi:
- Sure. It is absolutely.
Sau khi nói một vài câu với cô, và hẹn cô tôi sẽ có mặt tại bệnh viện. Tôi ngừng điện thoại và nhìn đồng hồ thì chỉ còn nửa tiếng nữa là tan sở. Tôi thu xếp hồ sơ và xem lại tên của những người có hẹn cho ngày mai trong thời khoá biểu. Tôi đứng lên duỗi hai cánh tay cho đỡ nhức, vì phải ngồi cả ngày làm việc. Mặc dù ngày hôm nay tôi quá vất vả, nhưng tôi cảm thấy được yên tâm sau khi nghe cô y tá báo tin vui về mẹ tôi.
Trên đường lái xe thẳng tới bệnh viện để thăm mẹ, tôi thầm cảm tạ ơn Trên đã thương mẹ tôi sau cuộc giải phẫu được an toàn. Nhìn trước mặt, bệnh viện đây rồi, tôi thong thả lái xe đi tìm chỗ đậu, và cuối cùng, tôi đã tìm được chỗ đậu ở cuối dãy bên kia. Thôi, không sao, xa cũng được, miễn là có chỗ đậu xe. Bước ra khỏi xe, tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được lo âu trong đầu mà tưởng như không thể tránh khỏi. Vừa bước vào, thấy cô Alice đang ghi toa thuốc và chỉ dẫn rất cẩn thận cho một bệnh nhân sắp sửa được xuất viện.
Tiến thẳng về phía tôi, tôi chưa kịp mở lời chào, thì đã nghe tiếng cười của cô như thân tình từ lâu. Cô đưa tôi vào thăm mẹ tôi. Tôi nhìn mẹ nằm như người bất động, và trên cơ thể của mẹ được gắn rất nhiều loại giây mà chỉ có trong ngành chuyên môn mới hiểu được. Mẹ tôi đang được truyền nước biển. Tôi ngồi xuống ghế và yên lặng, nhìn xuyên qua cửa kiếng, tôi thấy các bác sĩ và y tá, ai cũng bận rộn. Có vào bệnh viện, tôi mới hiểu được sự thực và nhìn tận mắt sự đau đớn của con người về thể xác với mỗi căn bệnh. Tôi lai càng hiểu được thân phận con người là sinh, bệnh, lão, tử theo lời Phật dậy. Khoảng 15 phút sau, tôi nhìn mẹ rồi thầm nói lời chào và chúc mẹ mau bình phục. Tôi bước ra, chào cô y tá Alice và cô hẹn ngày tôi trở lạ khi mẹ tôi đỡ hơn.
Khoảng một tuần sau thì tôi có hẹn để trở lại đón mẹ tôi nhằm vào ngày thứ bẩy. Lần này thì có nhà tôi và thằng bé cũng đi đón bà.
Vào đến bệnh viện chỗ mẹ tôi nằm thì đã thấy cô Alice thu xếp quần áo, đồ đạc cho mẹ tôi xong xuôi cả rồi. Cô y tá Alice đã ghi toa thuốc cho mẹ tôi, và cô cũng căn dặn rất là kỹ lưỡng và cẩn thận. Tôi cũng hết lời cám ơn các bác sĩ cũng như các cô y tá đã săn sóc cho mẹ tôi một cách chu đáo. Tôi rất cám ơn cô Alice, đặc biệt cô là người rất vất vả và tận tình để săn sóc cho mẹ tôi trong những ngày bà nằm ở bệnh viện. Đưa mẹ tôi về, chúng tôi săn sóc cho mẹ để sức khoẻ mẹ mau bình phục.
Những tuần sau đó, cô y tá Alice vẫn ghé nhà thăm chúng tôi, và xem sức khoẻ của mẹ tôi diễn tiến ra sao sau lần giải phẫu. Gia đình chúng tôi rất quí cô và xem cô như một người thân trong gia đình. Đáp lại, cô cũng rất thân tình và thường xuyên thăm hỏi mọi người trong gia đình, nhất là mẹ tôi được cô luôn quan tâm săn sóc. Cứ mỗi lần cô tới thăm, và khi ra về, cô luôn nhắc khi nào có chuyện gì thì cứ liên lạc với cô, đừng ngần ngại! Tôi nghĩ: “Đúng là Lương Y như Từ Mẫu.”
Cô không những là một người luôn có trách nhiệm trong công việc, mà còn là một người y tá đầy nhân hậu đối với mọi người.
CMPN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 858,583,530
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến