Hôm nay,  

Chuyện Cô Út Bé Tí

23/10/200500:00:00(Xem: 135209)
- Người viết: TỐ TÂM
Bài số 853-1443-279-vb7102205

Tố Tâm là tác giả đã được tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài “Mẹ Chồng Nàng Dâu”. Là thứ nữ của một gia đình H.O., cô hiện là một dược sĩ, cư trú và làm việc tại Carmarillo, California.
*
Tôi là con út trong gia đình có năm anh chị em. Tôi là út nhưng ở nhà không gọi tôi là út mà gọi là Tí, bé Tí. Lúc tôi oe oe chào đời, mấy anh chị tôi xúm lại đòi đặt tên cho tôi. Dĩ nhiên là chỉ được đặt tên ở nhà thôi, còn tên ra ngoài, có nghĩa là tên trên giấy tờ thì ba tôi đã lục tới lục lui mấy cuốn sách để kiếm cho ra một cái tên cho cô con gái út ít của ông.
Ba má đặt tên cho tôi là Ngân . Ngân có nghĩa là tiền . Có lẽ lúc ấy mới đi tù "cải tạo" về nhà cửa thiếu trước hụt sau cho nên ba mới đặt tên tôi như vậy, mong ước sau khi sinh tôi ra ba má làm ăn có được nhiều tiền hơn . Tiền đâu không thấy chỉ thấy là sau khi sinh tôi ra ba má phải vác tới hợp tác xã nộp phạt hai mươi cân lúa vì tội ...... đẻ nhiều.
Chính sách của nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam là phải kế hoạch hoá sinh đẻ cho toàn dân, hai vợ chồng chỉ có hai con. Đẻ ngoài hai con thì cứ mỗi đầu em bé cân hai mươi cân lúa mà nộp phạt. Đó là một trong những lý do khiến cho cái nước Việt Nam được dân giàu nước mạnh. Nước có mạnh không thì tôi không biết, nhưng dân giàu thì tôi có biết. Bởi vì những nhà giàu có họ đẻ sồn sồn mỗi năm một đứa, hai mươi cân lúa họ dư sức nộp phạt vài lần để được bầy con sung túc nuôi cho vui cửa vui nhà. Nhà nghèo thì hỏi thử đẻ ra đã không có gạo nuôi mà còn phải nộp phạt thì thôi ráng nín đẻ còn hơn . Có thể nhờ vậy tỉ số con nhà giàu thì tăng, con nhà nghèo thì giảm. Sau này chúng giầu nghèo ra sao là chuyện ngoài... kế hoạch ngũ niên, khỏi lo.
Riêng trường hợp nhà tôi thì kiếm thêm thằng cu nữa để thêm chút dũng khí trong nhà. Tôi không biết dũng khí nó giống cái gì, hỏi thì ba trả lời đó là tính cách mạnh mẽ oai phong của thằng con trai. Có nghĩa là mạnh mẽ giống như thằng Lượm con ông cả Hoạt, suốt ngày thấy hắn u đầu sứt trán mấy bận vì đánh lộn . Đánh lộn cũng là tính cách mạnh mẽ của con trai, mai mốt lớn lên sức dài vai rộng đặng gánh vác gia đình, như chặt cây đốn củi, leo lên nhà lợp mái nhà hay bưng bàn khiêng ghế cho mấy đám tiệc, chớ con gái có làm được đâu . Thằng con trai nó oai lắm ! Cái dáng đái đứng cũng oai nửa. Tôi chẳng thấy oai gì ráo! Oai cái chổ nào khi úp mặt "tè" vào gốc cây " Oai cái chổ nào khi úp mặt "tè" vào chân tường "
Trở lại chuyện cái tên ở nhà của tôi . Nào là Chút, Xíu, Xiu, Tí,Ti, Xí, Xi ...... hàng loạt được mấy anh chị tôi tung ra . Sau một hồi sàn sảy, tên Tí được lọc lại . Vậy là tôi có tên Tí, là con gái cho nên được gọi kèm thêm chữ bé ở trước, bé Tí .
Đúng ra thì cái chức út ít không thuộc về tôi mà lọt vào tay chi. Năm kia . Chị Năm nắm giữ quyền út ít trong tay cho tới khi chị sắp bước sang tuổi thứ mười thì ba tôiđi ở tù về . Tôi ra đời và chị nghiễm nhiên trở thành út ..... hụt . Nhà có ba đứa con gái, ba thị mẹt mà chỉ có mỗi mình anh Ba là con trai cho nên ông bà nội đều muốn má tôi đẻ thêm một thằng cu nữa con vui cửa vui nhà . Tôi ra đời trong sụ thất vọng thấy rỏ trên khuôn mặt ông nội . Lúc ba ở nhà bảo sanh về, ông nội đang chắp tay đi đi lại lại ngay chổ cổng (ông đang nóng ruột chờ ba về). Ông vồn vập hỏi :
- Răng mi" Con gái hay con trai "
- Con ..... ga...ái .....
Ba tôi thở hắt ra. Ông nội quay ngoắt một cái đi vô nhà, không thèm nói với ba nửa lời cứ y ba tôi có lỗi to lắm . Lỗi sanh nhiều con gái hơn con trai . Tôi không thèm để ý đến mấy chuyện lặt vặt đó . Tôi vô tư cười khần khật, lúc cao hứng tôi cất giọng cao chất ngất "oe , oe, oe ...." Chị Hai đã bị một phen "sượng sùng" với bạn bè. Số là hôm đó chi. Hai dắt bạn trai về nhà chơi . Chị Hai lúc đó đã 24 tuổi rồi chớ bộ . Ai đời con gái sắp lấy chồng rồi mà má còn sanh em bé nữa, quê lắm . Chị chạy vào bếp thì thầm với má :" má ráng giữ đừng cho con Tí nó khóc nghen má " Xui cho chị, lúc đó má lo đon đả mời chào khách qúy uống nước, ăn kẹo . (Qúy chớ sao không qúy, phải đon đả mời chào nó, nó mới quý con gái mình, mới rướt con gái mình đi chớ không thì ...... ế chỏng gọng) Má để tôi một mình lăn lăn trở trở giữa hai cái gối . Bực mình tôi tè một phát ước luôn cái gối . Nước ước, tôi lạnh mà má cũng không hay, tôi đành lấy hết giọng :"oe.. oe...... oẹ....ẹ..." Má hoảng hồn chạy vô phòng rối rít ôm tôi lên nựng nịu giỗ tôi nín . Chị Hai được một phen sượng trân mặt . Chị tức tôi lắm !


Rồi chị Hai cũng lấy được chồng . Vị ân nhân thứ nhất của tôi mỗi khi đến nhà vợ đều chìa cho tôi một bịch kẹo . Tôi gọi tất cả những ông anh rể là những vị ân nhân . Bởi vì khi lần lượt một trong mấy ổng xuất hiện trong nhà với ý đồ rước một bà chị ra khỏi nhà là ba má tôi vui như tết, cười cười nói nói liên hồi . Những lần như vậy, tôi đòi gì là ba má gật đầu đồng ý cái rụp . Tôi lên chức bà dì, gọi là dì Tí khi ăn được 5 cái tết . Thằng cháu tôi dể thương lắm, nhưng khi nó lên bốn tuổi tì nó bớt dể thương đi vì suốt ngày nó cứ cự lộn với tôi : "Dì Tí không được xuống bếp, ngồi ở đây chơi với Bi", "Dì Tí phải ăn canh bí đỏ vì me bắt Bi ăn canh Bí đo "". ..... Trời ạ, bí đỏ là cái thứ tôi ghét tàn ghét tạ. Ai nói ăn bí đỏ bổ óc, tôi thà chịu óc ngu còn hơn phải nhét cái món cực kỳ dở đó vào miệng .
Anh Ba cưới vợ . Tôi có thêm một người bạn đó là chị dâu . Chị dâu trẻ người và còn ..... con nít lắm ! Hôm bà Nhĩ, bạn bà nội ở quê vào xin trầu, gặp chị dâu đang ngồi xếp bằng tròn trên phản gấp giấy xắp búp bê với tôi, bà hỏi :" ủa, con bé con của ai đây ".
Bạn bè gọi tôi là Tí . Bà con hàng xóm gọi tôi là Tí. Ông Nội đi họp phụ huynh, vào lớp phải báo với giáo viên chủ nhiệm mình là phụ huynh của trò nào thì ông Nội thản nhiên:" tui đi họp cho con bé Tí". Thầy giáo dò ra tên Tố Ngân. May, thầy biết được tên ở nhà của học trò là Tí. Đi ăn đám cưới ở nhà hàng, ba má ráng giựt cho được chùm bong bóng "đem về cho con Tí" mà quên béng mất một việc là con Tí đã hết chơi bong bóng từ lâu lắc rồi. Bữa trước chị Năm chở tôi đi học, tôi thấy mắt bả liếc liếc nhìn . Tôi giả bộ ngó lơ đi chổ khác sợ bả la quá. (Bà này mà nổi giận thì hai con mắt cứ trợn trồng lên, ghê lắm!) Chị Năm bật hỏi :
- Hồi nảy chị Năm rình, thấy Tí lén lén quẹt son lên môi. Son ở đâu mà Tí có"
Tôi đổ mồ hôi hột, run run trả lời:
- Con nhỏ Jessica tặng em bữa B-day.
Tự nhiên chị Năm hủ hỉ:
- Hồi học highschool như Tí, chị Năm thấy tụi bạn xài nhưng đâu biết chổ mua để xài đâu, lúc đó mới qua không biết.... Nhưng mà Tí cũng không có xài nhiều nghe chưa!
Tự nhiên tôi thấy thương chị Năm dể sợ.
Một bữa, chuông cửa reng, tôi ào ra mở cửa. Chị Tư nắm tay một anh, chỉ tôi :
-Đây là con bé Tí nè !
Anh bạn chị Tư tròn vo mắt nhìn con bé Tí - 17 tuổi đang nhoẻn miệng cười, tay anh lật đật đút vội gói kẹo vào lại trong túi áo. Vị ân nhân thứ hai của tôi đã đến! Ba bà chị của tôi khoảng cách tuổi xa nhau vì má sanh sưa cho nên những vị ân nhân của tôi không rủ nhau đến chung một lượt mà cứ từ từ đến trong sự mong ngóng hồi hộp của ba má. Cái đận chi. Năm cải lộn rồi xù nhau với bồ, má tôi cứ đi ra cửa thở "sượt " một cái, đi vô bếp thở đánh "thượt" một cái. Bà chị Năm nói :
- Bị bồ xù tao cũng không thấy thảm bằng cái tiếng thở dài sườn sượt của má. Cứ y như má còn rầu hơn tao .
Rồi bà chị Năm cũng có người rước đi . Vị ân nhân thứ ba hào phóng cho tôi làm ..... con sen, giúp chị Năm thay đổi xiêm y trong ngày cưới. Gặp ai tôi cũng cười toe khoe niềm vui của ..... ba má: "Chị Năm con sắp đi lấy chồng". Trong tiệc cưới của chị Năm, tuy xúng xính trong bộ đồ "con sen", ý tôi muốn nói là dâu phụ í mà, nhưng tôi vẫn cứ phải vểnh tai lên để nghe giọng mấy bà chị "Tí ơi, dắt thằng Kỳ Nhông ra chổ hồ cá cho nó coi dùm chị với... ", "Tí à, lấy cho con Trít-Shà bình sửa dùm chị ...." Tôi lẹ làng dạ thật lớn rồi nhanh chóng ..... biến đi chổ khác khuất bóng để mấy bả khỏi sai vặt.
Tôi chạy đi chạy lại lăng xăng trong nhà hàng. (Cái chức dâu phụ lúc nào cũng lăng xăng) . Tôi mừng hớn hở khi bên tai tôi văng vẳng: "Cái con dâu phụ con ai mà xinh xẻo ghê!" Cái rồi, tự nhiên lại có tiếng văng vẳng to hơn, chắc là một người bà con họ hàng nào đó của tôi: "Cái con bé Tí chớ đứa mô......"
Tôi xụ mặt. Ôi, Tí ...Tí ....T .... í .. ..... gì ở cái chốn đông người này. Sao không là con bé Ngân, hay cô Tố Ngân mà lại là Tí!
Tiếng nói hồi nảy lại vang lên kèm theo tiếng chép miệng: "Tội nghiệp, lúc mới sinh ra ba má hắn phải nộp phạt hai mươi cân lúa....."
Đang méo mặt thì một bàn tay nhỏ xíu ri. ri. áo tôi :
- Cô Tí ơi dắt Kỳ Nhông ra chổ hồ coi cá.....
TỐ TÂM

Ý kiến bạn đọc
06/12/201722:04:24
Khách
Truyện vui, dí dỏm. Thuộc loại người biết... múa bút!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,328,958
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến