Hôm nay,  

Nhật Ký Sống Trên Đất Mỹ

30/11/200500:00:00(Xem: 126225)
*
Người viết: Paul Đinh Tiến Hoàng

Bài số 884-1484-211-vb5120105

*

Người viết là một vị cao niên 80 tuổi, mới sang Mỹ đoàn tụ với con cháu, hiện là cư dân Garden Grove, Nam Cali. Ngay từ ngày mới đến, ông viết nhật ký và gửi cho Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết của ông, với tiểu tựa đặt thêm theo nội dung.

*

1. Một Kỷ Niệm Sâu Sắc

Trưa nay tôi đến nhà thờ San Columbun để dự Thánh Lễ cầu nguyện cho các linh hồn ông bà cha mẹ và các linh hồn thân yêu... Tôi đi bộ, vì hai con đi làm, đến nhà thờ lúc 11g15', chưa có ai, chỉ thấy một bà đến hỏi: "Cụ đi lễ à" Mãi 12g15' mới có lễ cơ mà, cụ đi sớm quá, còn hai tiếng nữa cơ." Tôi xem lại đồng hồ, cô nói, đã đổi giờ rồi cụ ạ, cụ tới đây lâu chưa" Cụ đi đâu chơi rồi trở lại cũng kịp.

- Tôi không có xe, vả lại có quen ai và biết đường đâu"

- Cụ có muốn đi chơi, cháu đưa cụ đi, nhân thể cháu đi kiếm mẹ cháu, để đưa mẹ cháu đến đây dự lễ.

Tôi lên xe, đến Trung Tâm Công Giáo, cô xuống tìm mẹ. Tôi vào nhà thờ viếng Mình Thánh Chúa và cầu nguyện cho các linh hồn, rồi ra tham quan nơi chưa bao giờ có dịp đến. Khoảng 15 phút sau, cô đưa bà cụ đến giới thiệu và lên xe, tôi hỏi thăm, trò chuyện với cụ, thì xe đã dừng lại trước nhà hàng phở Tầu Bay, cô mời tôi ăn trưa.

- Tôi nói: "Cô có cho phép tôi trả tiền tôi mới ăn."

Cô chỉ mỉm cười và order ba tô phở, cụ dùng phở gì"

- Cho tôi nạm vè giòn và một chai beer, hai chai nước ngọt.

Sau bữa ăn, tôi đi trả tiền, cô cản tôi lại, rồi dành trả tiền. Cô đưa mẹ và tôi đến nhà thờ San Columbun dự lễ, rồi đưa tôi về. Ngồi trên xe, tôi hỏi số điện thoại, cụ cho biết số và tên cô con gái, tôi ghi vội vào sổ bỏ túi. Tôi cố nhớ xem đã bao giờ gặp hai mẹ con cô ở đâu chưa" Sao họ lại tử tế với mình như vậy" Thì ra "ai mến Chúc thật, thì cũng yêu người."

Đêm nay tôi ngủ rất mệt và mơ: có một em đánh giầy đến xin đánh giầy, rồi lấy cắp cái bóp của cô, đang khi ăn phở. Tôi la thật lớn: ăn cắp và đuổi bắt, ... Con rể nằm phòng bên cạnh, chạy qua đánh thức bố. Tôi tỉnh lại, nằm mãi không ngủ lại được! Tôi miên man nghĩ tới bà cụ đã ngoài 86 tuổi, mà vẫm minh mẫn, khoẻ mạnh, đạo đức. Cụ cho biet mỗi tuần cụ đến sinh hoạt ba buổi ở Trung Tâm Công Giáo và tập thể dục. Cô con gái đưa đi, cùng sinh hoạt luôn, mặc dù cô bận chăm sóc 4 con, đứa lớn đang thi lên đại học, ông chồng đi làm rất nhiều tiền, nên vất vả lắm,...

Cô Thu ngoài bốn mươi, rất ít nói, tư cách đạo đức, trên xe treo cỗ tràng hạt và một Thánh giá trước tay lái.

Hình như lúc nào cô cũng cầu nguyện, với nét mặt đăm chiêu. Từ ngày đến Mỹ, hôm nay tôi mới có được một kỷ niệm thật sâu sắc, đáng ghi nhớ, để suy ngẫm về những tâm hồn sống đạo, những chứng nhân trong Xã Hội Tự Do, Dân Chủ, chắc thường có những người như vậy"!

Với hai mẹ con bà cụ, tôi chẳng là gì! Không họ hàng, không quen biết, một ông già lang thang giữa trưa hè mới sang thu, còn nắng gắt như trưa hè Sài Gòn...

Trước khi tạm biệt, cô Thu hỏi: "Nếu cụ muốn tham gia sinh hoạt ở Trung Tâm Công Giáo, cháu sẽ đến đưa cụ đi" Nhà mẹ cháu cũng ở đường Chapman, gần cụ mà."

-Rất cảm ơn cô, được như vậy thì tốt quá, hằng ngày thì các con đi làm, hai cháu đi học, chiều tối mới về đến nhà, tôi một mình, hết đọc sách, đến đọc báo, lại viết lách hoặc xem T.V. hay nghe nhạc cho qua ngày. Khi nào có dip đi đây, đi đó thì mừng lắm....

Nguyện xin Chúa và Đức Mẹ ban cho cụ và cô luôn được bằng an, khoẻ mạnh, để làm chứng nhân trên đất nước Mỹ này...

Hẹn gặp nhau trong Thánh Thể Chúa, mỗi lần đến Trung Tâm Công Giáo!

2. Ba Ngày Du Lịch Bắc Cali

Sáng ngày 26/11/04 tôi dậy sớm hơn mọi ngày để kịp đến điểm hẹn trước 8 giờ. Con gái cũng đã dậy lo caphê cho bố và xếp quần áo ấm vào vali, một bộ đồ mặc đi đường vì ngoài trời rất lạnh, lại có gió lớn, nên phải mặc như người vùng Esquimo.

Đúng 7 giờ 30 con gái đưa bố đến nhà cô Ngoan bạn đồng nghiệp, nơi tập trung các bạn để lên đường. Anh Chương ra đón, vợ lo dọn điểm tâm cho các bạn.

Hôm nay từ bình minh trời đã hứa hẹn một ngày tốt đẹp, cả đoàn lên đường lúc 9 giờ sau màn chụp ảnh, quay phim…. Một xe Toyota vừa đủ ghế cho bảy người, 3 cặp vợ chồng và tôi ngồi thoải mái.

Anh Chương và anh Trung thay nhau lái xe, trực chỉ đường số 5. Trên xe các bà trò chuyên thật vui nhộn làm tôi hết buồn ngủ… đến 14 giờ đã tới ranh giới thành phố San Jose, sau khi vượt qua một vùng đồi núi trùng trùng, điệp điệp sát hai bên đường chạy dài hàng chục cây số, rồi tới vùng đồng bằng mênh mông, bát ngát vượt tầm mắt…..

Lúc này trời nắng đẹp bao phủ những cánh đồng màu xanh tươi, những vườn nho, vườn táo, vườn cam, dâu, ngô, khoai, sắn…. cấy thành luống đều đặn thẳng tấp bao quanh con đường xe hơi, ngược xuôi như nước chảy tạo thành bức tranh hùng vĩ, nói lên sức sống giàu có, thịnh vượng của một quốc gia hùng cường.

Xe đã chạy được hơn 600km đến cây xăng Silinas ghé đổ thêm nhiên liệu. Sau 15 phút xả hơi anh chị em lại tiếp tục đi vào đường 1.1 đến ngã tư đường Morill và đường Sierravill phải dừng chờ người nhà của bác anh Chương ra đón vì đương hẹp quanh co….

Đến 16 giờ 15 xe ngừng trước cửa nhà gia đình, bà bác ra đón vào nhà thật ân cần vui vẻ. Sau hơn 7 giờ ngồi trong xe, anh chị em được xả hơi, thay đồ, tắm rửa và ăn uống thoải mái. Sau đó cháu Phượng lại đưa tôi và vợ chồng anh chị Trung qua thăm anh Luận, bạn đồng nghiệp đồng khóa với tôi.

Tới nhà bạn thân lúc 17 giờ 30 vợ chồng anh Luận ra ôm chầm chào đón vào nhà, thật vô cùng cảm động vì sau hơn 40 năm chiến tranh phải ly hương xa cách nhau.

Trong khi anh Luận mời uống nước và tâm sự với tôi và anh Trung thì chị Luận, chị Trung lo bữa ăn tối thật thịnh soạn. Ngồi quanh bàn ăn, anh em kể cho nhau nghe về những kỷ niệm xa xưa….

Đến 21 giờ anh Luận đưa chúng tôi lên lầu ngủ, anh chị Trung ngủ trên giường lớn tôi ngủ trên giường nhỏ gần đó.

Đêm nay có lẽ vì không quen nhà nên anh chị Trung ít ngủ.

Sáng hôm sau anh Võ Long Triều điện mời toàn thể anh chị em đến ăn sáng ở nhà hàng Lion Plaza, anh đón ở đó. Sau 39 năm nay thầy trò mới có dịp gặp lại nhau, mọi người hồ hởi nói "Đúng là quả đất tròn".

Đến 10 giờ cả đoàn chụp ảnh quay phim với anh Hai rồi chia tay rời San Jose lên đường đi San Francisco. Xe trực chỉ đến đường 101 cháu Phượng vừa lái vừa hướng dẫn, giới thiệu từng địa phương đang vượt qua. Dù cháu mới 24 tuổi nhưng rất thông thạo như một chuyên viên hướng dẫn du lịch chuyên nghiệp.

Đến 11 giờ cả đoàn xuống xe, để tham quan cây cầu Goldengate bắc qua eo biển, bên kia là thành phố San Francisco. Bao phủ trên những dãy đồi là những cao ốc, lâu đài, dinh thự, xen lẫn cây xanh như đang đua tranh cùng mây, cùng gió trong khung trời biển mênh mông một màu xanh lam. Cây cầu Goldengate là cầu treo vĩ đại và nổi tiếng vào bậc nhất thế giới. Những khách du lịch đứng chung quanh eo biển, đông trên cả ngàn người, tôi phải vất vả lắm mới tìm được một khoảng trống nhỏ để quay phim, chụp ảnh rồi kịp lên xe trở về.

Khi qua cầu tôi tranh thủ ghi lại hình ảnh thành phố San Francisco và ốc đảo giam phạm nhân nằm giữa eo biển.

Sáng ngày 28/11/04 từ 7 giờ anh Luận đã lên lầu đánh thức tôi dậy đến nhà cô Ngoan-Chương để đi lễ ngày chủ nhật. Lễ về lúc 9 giờ cả đoàn tập trung ở nhà bác anh Chương ăn sáng trước khi xuất phát lên đường về Garden Grove.

Trên đường về chúng tôi ghé thăm gia đình anh chị Thu Nhơn-Huỳnh Thống, cả hai vợ chồng đều là nhân viên của tôi ở Ty TN.TD.TT Đà Nẵng. Trong lúc anh Thông tiếp chuyện với anh em thì các bà lo bữa ăn trưa thật thịnh soạn, thân mật trong tình đồng nghiệp ấm áp.

Đến 14 giờ chúng tôi tạm biệt gia đình anh chị Thống để tiếp tục hành trình. Lúc này anh Chương đã thay tay lái xe vẫn chạy với vận tốc hơn 150 cây số/ giờ trong nắng hoàng hôn….

Ngồi trên xe các bà vẫn vui vẻ trò chuyện nhưng tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, mãi khi các bạn cho biết đã về đến Garden Grove tôi tỉnh dậy và các bạn đưa tôi về đến tận nhà.

Tôi cảm ơn anh chị em đã cho tôi được tham dự một chuyến du lịch thật thú vị đầy tình nghĩa đồng nghiệp. Tôi cũng cầu xin ơn trên luôn ban đầy hạnh phúc cho gia đình các anh các chị.

Paul Hoàng

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,005,924
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến