Hôm nay,  

Đi Thay Thận Ở Trung Quốc

12/12/200500:00:00(Xem: 60305)
Người viết: Chu Tất Tiến

Bài số 893-1493-220-vb2121205

*

Nhà báo nhà văn Chu Tất Tiến là tác giả rất quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

*

Tôi bồi hồi nhớ lại lúc đứng trong bệnh viện, bên cạnh đứa cháu gái, lòng tràn đầy xúc cảm. Mới ngày nào còn lộng lẫy sắc hương, còn "nữ hoàng, công chúa", làm bao chàng trai mê say, điên đảo, giờ này đang đối diện với tử thần. Những sợi dây, ống thở, mạch điện bủa vây quanh người như hàng lưới nhện. Các biểu đồ, xanh đỏ, nhập nhằng. Những mũi tên điện tử nhấp nhô lên xuống. Người đến thăm bệnh thì hồi hộp theo dõi những y cụ đó, mong cho con số chỉ hơi thở tăng lên, chứng tỏ người bệnh đã tự thở được một mình mà không cần đến máy, nhưng bệnh nhân, cô cháu gái nhỏ bé của tôi, giờ đã không còn hay biết chuyện gì. Trí não đã mê mệt. Tim đập thoi thóp trong lồng ngực mỏng, bên trên khoảng bụng căng cứng, trương lên, dấu hiệu của sự suy gan. Sự ra đi của đứa cháu được tính từng giờ, vì các bác sĩ đang chiến đấu căng thẳng với căn bệnh và một vài vị đã muốn bó tay.

Sau khi cháu thay thận từ Trung Quốc về, tôi mừng là cháu đã được "cải tử hồi sinh." Ôm thân hình nhỏ bé của cháu trong tay, tôi vui sướng được một thời gian dài. Tạ ơn Trời. Cả hai thận cháu đã bị khô, nếu không được thay sớm, cháu sẽ phải trải qua con đường lọc máu đến mãn đời. Theo bác sĩ cho biết, người lọc máu có hy vọng sống được thêm từ 10 đến 15 năm nữa, tùy theo cơ thể. Vì cháu còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, cháu nhất định không chịu cảnh nằm mệt mỏi như thế, nên có ghi tên vào danh sách những người chờ thay thận ở Mỹ. Điều này không giúp cháu được nhiều vì danh sách đã quá dài, nên đành nhờ một y sĩ giới thiệu con đường qua Trung Quốc thay thận.

Lần thứ nhất, sau cả tháng chờ đợi bên ấy, cháu phải trở về vì chưa có thận thích hợp mà số tiền mang theo thì đã cạn. Lần thứ hai, "may mắn" hơn, sang được vài tuần là có tin vui. Cháu đã được giải phẫu thay thận mới trong vài tiếng đồng hồ, và ra viện với nét mừng rạng rỡ.

Từ nay là hết ưu tư rồi. Hết đau đớn, hết bệnh hoạn. Tuổi trẻ lại được phục hồi với những sinh hoạt làm việc và vui chơi, giải trí. Cháu hân hoan như từ cõi chết mà sống lại. Mọi người đều vui theo cháu.

Bất ngờ, một hôm, cháu cảm thấy mệt lạ lùng. Không có sức để chạy nhẩy tung tăng nữa. Người nhà đưa cháu đi khám, và bàng hoàng nghe nói cháu bị "virus" Viêm gan B cấp tính, điều không tưởng tượng được, vì trước khi đi Trung Quốc, cháu có thử máu mà không tìm thấy "virus" Viêm gan B. Như vậy, là khi giải phẫu, cháu đã bị tiếp máu hay bị lây Viêm gan B, loại đang hoạt động (active).

Chỉ trong vài tuần, cháu suy sụp rất nhanh. Giờ đây, các bác sĩ đã nói lời khuyên chuẩn bị cho sự ra đi của cháu với gia đình, nếu không có phép lạ.

Và, phép lạ đã đến.

Có lẽ vì tính khí quật cường của cháu, không chịu thua số mệnh, nên dù trong cơn mê, cháu vẫn cố gắng thở một mình, nên từ từ chỉ số thở nhích lên, nhích lên nữa. Bác sĩ điều trị ngạc nhiên, vội vã đi thảo luận với những y sĩ khác, và một phương pháp điều trị mới đã được áp dụng. Dần dần, cháu đã nhúc nhích được tay chân, và cử động được đôi môi khô cứng.

Sau gần hai tháng được chích đủ loại thuốc, cháu đã được dìu ngồi lên, và ăn uống chút ít. Tuy nhiên, cháu rất yếu đuối, mỏng manh, cần sự giúp đỡ từ những họat động nhỏ. Nhưng, trên hết, là cháu đã thắng được Thần chết lần thứ hai. Đó là chuyện không thể xẩy ra với bất cứ ai khác.

Từ kinh nghiệm của cháu, bản thân tôi, một người không có may mắn được học Y khoa, đã cảm nghiệm được đôi điều quan trọng trong vấn đề bảo vệ sức khỏe.

-Nước giữ cho thận được khỏe, vậy nên uống nhiều nước. Những người uống ít nước, thường bị sạn thận. Cô cháu tôi lại hoàn toàn chê nước. Cháu sợ đi đó, đi đây, sẽ gặp trở ngại cho con gái, nên cả ngày chỉ có ăn canh, và uống rất hạn chế. Tôi có giục cháu uống nhiều nước, "đừng để giống như chú, bị sạn thận đau đớn vô cùng", cháu cứ cười, và hứa sẽ uống, nhưng rồi đâu lại hoàn đó. Mãi cho đến khi cháu bị khám phá ra thận bị khô, cháu mới tập uống nước, thì đã trễ.

- Nước cũng làm tiêu hóa dễ dàng, người bị táo bón, cứ uống thật nhiều nước, cũng có thể được thông. Trường hợp bị tiêu chẩy, uống nước sẽ giữ cho cơ thể khỏi bị khô, vì khi tiêu chẩy, nước trong cơ thể bị trút ra ngoài. Nhiều người bị tiêu chẩy không chết vì nhiễm trùng mà chết vì thiếu nước. Muốn cho mau hết tiêu chẩy, chỉ cần pha một lít nước với một muỗng (càphê) muối và tám muỗng đường. Một ngày uống từ một đến hai lít nước như thế, cơn tiêu chẩy sẽ cầm ngay và không phải uống thuốc Tây, có thể bị táo bón sau khi đi chẩy.

Ngoài ra, gặp trường hợp thận bất trị, có thể "thử" thay đổi cách dinh dưỡng, may ra có kết quả. Trước hết là cứ uống nước thật nhiều, đồng thời áp dụng ăn kiêng, bớt thịt, cá, gạo, dầu, (tuyệt đối không ăn mỡ), mà thêm thật nhiều rau, quả, đậu nành. Sau chừng một vài tuần, áp dụng phương pháp gạo lức, muối mè trong vòng vài tuần lễ. Khi ăn, phải nhai thật chậm, cho cơm tan đi trong miệng rồi hãy nuốt. Nhưng nhớ là khi ăn kiêng như vậy, cơ thể rất yếu, không thể hoạt động mạnh được, không chạy, nhẩy, tập thể dục, mà chỉ áp dụng phương pháp hít thở theo Tài Chi mà thôi. Nếu hoạt động mạnh, có thể bị xỉu. Giữ việc ăn gạo lức muối mè như thế vài tuần rồi trở lại tiếp tục ăn uống kiêng khem, nghĩa là ăn rau, đậu, trái cây nhiều mà bớt thịt, cá, cơm gạo. (Không thể ăn gạo lức muối mè trường kỳ, vì có thể bị kém thị giác.) Biết đâu lại chẳng mang lại hiệu quả nào đó cho trái thận đã suy.

-Muốn thay thận bên Trung quốc, phải chấp nhận rủi ro. Khoa học trong những nước Á Châu Cộng Sản, dù cho văn minh đến đâu, cũng vẫn bị kiềm hãm, vì lý do chính trị. Nhiều phương tiện không được áp dụng, chỉ sợ bị "Tư Bản khống chế!" Nếu có cởi mở, lại bị nạn tham nhũng xâm nhập. Vì hệ thống tư pháp nằm trong tầm kiểm soát của chính trị, nên không được thể kết án hoặc ngăn ngừa tội phạm một cách hữu hiệu. Quyền thế vô song của những nhân vật chính trị lại dư sức bao che cho những kẻ có liên hệ. Nên những sinh hoạt khoa học nhất là y khoa cứ bị trì kéo, thiếu tự do để phát minh, nhưng dư thừa kẽ hở cho tham nhũng, cho những hoạt động có hại như dùng thận tử tù để buôn bán mà không kiểm tra chất lượng, không bảo đảm an toàn khi giải phẫu, và trên hết là không có hệ thống thưa kiện. May nhờ, rủi chịu. Chết bỏ, coi như số xui. Do đó, kẻ xấu thì nhiều, người có lương tâm thì ít. Chỉ có một hy vọng mong manh làm chỗ dựa cho người ta bám víu: đó là lợi nhuận.

Những người giao phó số mạng mình cho họ thí nghiệm thường tin rằng: Nếu họ muốn có nhiều tiền, họ phải làm tốt để kiếm thêm khách hàng nữa. Làm xấu thì mai mốt, không còn khách hàng! Tuy nhiên, thực tế, vẫn luôn có người liều mạng đến làm và chấp nhận hên xui. Cho nên, phải phân tích kỹ vấn đề trước khi quyết định những công việc liên quan đến tính mạng. Nhất là qua Trung Quốc để thay gan, thay thận.

Chu Tất Tiến

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,295,368
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Tác giả từng nhận giải vinh danh tác phẩm Viết Về Nước 2007. Một bài viết của ông từ năm nhận giải, “Bài Không Tên thứ 20” hiện đã có tới 134,588 lượt người đọc trên Viebao Online, tính tới hôm nay. Ông là một cựu SVSQ Học viện CSQG Thủ Đức, cao học Xã hội học CSUF, CA State parole officer, đệ tử bốn đẳng của Võ sư Đặng huy Đức. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm; Vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện là cư dân Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer. tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Bài viết -trích từ Việt Báo Tết QWuý Tỵ - là một chuyện tình đẹp.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. "Cha và Con" là chuyện về một "tổ ấm thời chiến" ở Hồng Hoa Thôn, Đà Lạt, nơi một cô bé lai Mỹ bị cả cha lẫn mẹ bỏ rơi, đang sống trong một buôn Thượng, trong khi người cha là một kỹ sư thành đạt, giầu có tại nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Quý Tỵ 2013.
Với “Hồi Ức Tháng Tư Của Long Mỹ,” cùng viết với người cháu là Hải Quân Trung Tá Paul LongMy Choate, Trương Kim Hoàng Thư đã nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một kỹ sư điện, cô hiện làm việc tại DPW-LACO. 
Trương Ngọc Anh (hình bên) đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002. Bài và hình ảnh được thực hiện theo lời kêu gọi của chương trình Foodbank tại Quận Cam: "Nếu biết ai đó cần sự giúp đỡ, xin vui lòng hướng dẫn vào chương trình trợ giúp của chúng tôi." Vào những ngày cuối năm, tác giả đã có dịp trở lại khu phát thực phẩm trợ cấp tại một nhà thờ, thấy rau quả tươi, thực phẩm phong phú,các thiện nguyện viên tiếp đãi ân cần.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên, bà cho biết "Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn 62 tuổi.
Tác giả Lê Thị, người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012 chính là Calvin Trần, nhà thiết kế thời trang gốc Việt nổi tiếng trong dòng chính.
Tác giả ba mươi tuổi, sinh năm 1982 tại Việt Nam, du học Australia từ 2007. Sau khi học xong từ đầu năm 2012, hiện sống tại Flemington, Victoria. "Một chị bạn từng sống một thời gian ở Mỹ khích lệ tôi viết văn trong lúc nhàn cư vi.
Chú Sáu Steve Brown chính là "người Mỹ yêu tiếng Việt" mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài "Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu." Báo xuân năm Thìn, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông, Khôi An viết: "Tôi gọi ông là chú Sáu thay vì Mr. Steve Brown. Chú Sáu đã từng đóng quân ở Việt Nam, nơi đó chú đã gặp thím Sáu."
Nhạc sĩ Cung Tiến