Hôm nay,  

Đi Thay Thận Ở Trung Quốc

12/12/200500:00:00(Xem: 60175)
Người viết: Chu Tất Tiến

Bài số 893-1493-220-vb2121205

*

Nhà báo nhà văn Chu Tất Tiến là tác giả rất quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

*

Tôi bồi hồi nhớ lại lúc đứng trong bệnh viện, bên cạnh đứa cháu gái, lòng tràn đầy xúc cảm. Mới ngày nào còn lộng lẫy sắc hương, còn "nữ hoàng, công chúa", làm bao chàng trai mê say, điên đảo, giờ này đang đối diện với tử thần. Những sợi dây, ống thở, mạch điện bủa vây quanh người như hàng lưới nhện. Các biểu đồ, xanh đỏ, nhập nhằng. Những mũi tên điện tử nhấp nhô lên xuống. Người đến thăm bệnh thì hồi hộp theo dõi những y cụ đó, mong cho con số chỉ hơi thở tăng lên, chứng tỏ người bệnh đã tự thở được một mình mà không cần đến máy, nhưng bệnh nhân, cô cháu gái nhỏ bé của tôi, giờ đã không còn hay biết chuyện gì. Trí não đã mê mệt. Tim đập thoi thóp trong lồng ngực mỏng, bên trên khoảng bụng căng cứng, trương lên, dấu hiệu của sự suy gan. Sự ra đi của đứa cháu được tính từng giờ, vì các bác sĩ đang chiến đấu căng thẳng với căn bệnh và một vài vị đã muốn bó tay.

Sau khi cháu thay thận từ Trung Quốc về, tôi mừng là cháu đã được "cải tử hồi sinh." Ôm thân hình nhỏ bé của cháu trong tay, tôi vui sướng được một thời gian dài. Tạ ơn Trời. Cả hai thận cháu đã bị khô, nếu không được thay sớm, cháu sẽ phải trải qua con đường lọc máu đến mãn đời. Theo bác sĩ cho biết, người lọc máu có hy vọng sống được thêm từ 10 đến 15 năm nữa, tùy theo cơ thể. Vì cháu còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, cháu nhất định không chịu cảnh nằm mệt mỏi như thế, nên có ghi tên vào danh sách những người chờ thay thận ở Mỹ. Điều này không giúp cháu được nhiều vì danh sách đã quá dài, nên đành nhờ một y sĩ giới thiệu con đường qua Trung Quốc thay thận.

Lần thứ nhất, sau cả tháng chờ đợi bên ấy, cháu phải trở về vì chưa có thận thích hợp mà số tiền mang theo thì đã cạn. Lần thứ hai, "may mắn" hơn, sang được vài tuần là có tin vui. Cháu đã được giải phẫu thay thận mới trong vài tiếng đồng hồ, và ra viện với nét mừng rạng rỡ.

Từ nay là hết ưu tư rồi. Hết đau đớn, hết bệnh hoạn. Tuổi trẻ lại được phục hồi với những sinh hoạt làm việc và vui chơi, giải trí. Cháu hân hoan như từ cõi chết mà sống lại. Mọi người đều vui theo cháu.

Bất ngờ, một hôm, cháu cảm thấy mệt lạ lùng. Không có sức để chạy nhẩy tung tăng nữa. Người nhà đưa cháu đi khám, và bàng hoàng nghe nói cháu bị "virus" Viêm gan B cấp tính, điều không tưởng tượng được, vì trước khi đi Trung Quốc, cháu có thử máu mà không tìm thấy "virus" Viêm gan B. Như vậy, là khi giải phẫu, cháu đã bị tiếp máu hay bị lây Viêm gan B, loại đang hoạt động (active).

Chỉ trong vài tuần, cháu suy sụp rất nhanh. Giờ đây, các bác sĩ đã nói lời khuyên chuẩn bị cho sự ra đi của cháu với gia đình, nếu không có phép lạ.

Và, phép lạ đã đến.

Có lẽ vì tính khí quật cường của cháu, không chịu thua số mệnh, nên dù trong cơn mê, cháu vẫn cố gắng thở một mình, nên từ từ chỉ số thở nhích lên, nhích lên nữa. Bác sĩ điều trị ngạc nhiên, vội vã đi thảo luận với những y sĩ khác, và một phương pháp điều trị mới đã được áp dụng. Dần dần, cháu đã nhúc nhích được tay chân, và cử động được đôi môi khô cứng.

Sau gần hai tháng được chích đủ loại thuốc, cháu đã được dìu ngồi lên, và ăn uống chút ít. Tuy nhiên, cháu rất yếu đuối, mỏng manh, cần sự giúp đỡ từ những họat động nhỏ. Nhưng, trên hết, là cháu đã thắng được Thần chết lần thứ hai. Đó là chuyện không thể xẩy ra với bất cứ ai khác.

Từ kinh nghiệm của cháu, bản thân tôi, một người không có may mắn được học Y khoa, đã cảm nghiệm được đôi điều quan trọng trong vấn đề bảo vệ sức khỏe.

-Nước giữ cho thận được khỏe, vậy nên uống nhiều nước. Những người uống ít nước, thường bị sạn thận. Cô cháu tôi lại hoàn toàn chê nước. Cháu sợ đi đó, đi đây, sẽ gặp trở ngại cho con gái, nên cả ngày chỉ có ăn canh, và uống rất hạn chế. Tôi có giục cháu uống nhiều nước, "đừng để giống như chú, bị sạn thận đau đớn vô cùng", cháu cứ cười, và hứa sẽ uống, nhưng rồi đâu lại hoàn đó. Mãi cho đến khi cháu bị khám phá ra thận bị khô, cháu mới tập uống nước, thì đã trễ.

- Nước cũng làm tiêu hóa dễ dàng, người bị táo bón, cứ uống thật nhiều nước, cũng có thể được thông. Trường hợp bị tiêu chẩy, uống nước sẽ giữ cho cơ thể khỏi bị khô, vì khi tiêu chẩy, nước trong cơ thể bị trút ra ngoài. Nhiều người bị tiêu chẩy không chết vì nhiễm trùng mà chết vì thiếu nước. Muốn cho mau hết tiêu chẩy, chỉ cần pha một lít nước với một muỗng (càphê) muối và tám muỗng đường. Một ngày uống từ một đến hai lít nước như thế, cơn tiêu chẩy sẽ cầm ngay và không phải uống thuốc Tây, có thể bị táo bón sau khi đi chẩy.

Ngoài ra, gặp trường hợp thận bất trị, có thể "thử" thay đổi cách dinh dưỡng, may ra có kết quả. Trước hết là cứ uống nước thật nhiều, đồng thời áp dụng ăn kiêng, bớt thịt, cá, gạo, dầu, (tuyệt đối không ăn mỡ), mà thêm thật nhiều rau, quả, đậu nành. Sau chừng một vài tuần, áp dụng phương pháp gạo lức, muối mè trong vòng vài tuần lễ. Khi ăn, phải nhai thật chậm, cho cơm tan đi trong miệng rồi hãy nuốt. Nhưng nhớ là khi ăn kiêng như vậy, cơ thể rất yếu, không thể hoạt động mạnh được, không chạy, nhẩy, tập thể dục, mà chỉ áp dụng phương pháp hít thở theo Tài Chi mà thôi. Nếu hoạt động mạnh, có thể bị xỉu. Giữ việc ăn gạo lức muối mè như thế vài tuần rồi trở lại tiếp tục ăn uống kiêng khem, nghĩa là ăn rau, đậu, trái cây nhiều mà bớt thịt, cá, cơm gạo. (Không thể ăn gạo lức muối mè trường kỳ, vì có thể bị kém thị giác.) Biết đâu lại chẳng mang lại hiệu quả nào đó cho trái thận đã suy.

-Muốn thay thận bên Trung quốc, phải chấp nhận rủi ro. Khoa học trong những nước Á Châu Cộng Sản, dù cho văn minh đến đâu, cũng vẫn bị kiềm hãm, vì lý do chính trị. Nhiều phương tiện không được áp dụng, chỉ sợ bị "Tư Bản khống chế!" Nếu có cởi mở, lại bị nạn tham nhũng xâm nhập. Vì hệ thống tư pháp nằm trong tầm kiểm soát của chính trị, nên không được thể kết án hoặc ngăn ngừa tội phạm một cách hữu hiệu. Quyền thế vô song của những nhân vật chính trị lại dư sức bao che cho những kẻ có liên hệ. Nên những sinh hoạt khoa học nhất là y khoa cứ bị trì kéo, thiếu tự do để phát minh, nhưng dư thừa kẽ hở cho tham nhũng, cho những hoạt động có hại như dùng thận tử tù để buôn bán mà không kiểm tra chất lượng, không bảo đảm an toàn khi giải phẫu, và trên hết là không có hệ thống thưa kiện. May nhờ, rủi chịu. Chết bỏ, coi như số xui. Do đó, kẻ xấu thì nhiều, người có lương tâm thì ít. Chỉ có một hy vọng mong manh làm chỗ dựa cho người ta bám víu: đó là lợi nhuận.

Những người giao phó số mạng mình cho họ thí nghiệm thường tin rằng: Nếu họ muốn có nhiều tiền, họ phải làm tốt để kiếm thêm khách hàng nữa. Làm xấu thì mai mốt, không còn khách hàng! Tuy nhiên, thực tế, vẫn luôn có người liều mạng đến làm và chấp nhận hên xui. Cho nên, phải phân tích kỹ vấn đề trước khi quyết định những công việc liên quan đến tính mạng. Nhất là qua Trung Quốc để thay gan, thay thận.

Chu Tất Tiến

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,804,108
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến