Hôm nay,  

Đi Thay Thận Ở Trung Quốc

12/12/200500:00:00(View: 57475)
Người viết: Chu Tất Tiến

Bài số 893-1493-220-vb2121205

*

Nhà báo nhà văn Chu Tất Tiến là tác giả rất quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

*

Tôi bồi hồi nhớ lại lúc đứng trong bệnh viện, bên cạnh đứa cháu gái, lòng tràn đầy xúc cảm. Mới ngày nào còn lộng lẫy sắc hương, còn "nữ hoàng, công chúa", làm bao chàng trai mê say, điên đảo, giờ này đang đối diện với tử thần. Những sợi dây, ống thở, mạch điện bủa vây quanh người như hàng lưới nhện. Các biểu đồ, xanh đỏ, nhập nhằng. Những mũi tên điện tử nhấp nhô lên xuống. Người đến thăm bệnh thì hồi hộp theo dõi những y cụ đó, mong cho con số chỉ hơi thở tăng lên, chứng tỏ người bệnh đã tự thở được một mình mà không cần đến máy, nhưng bệnh nhân, cô cháu gái nhỏ bé của tôi, giờ đã không còn hay biết chuyện gì. Trí não đã mê mệt. Tim đập thoi thóp trong lồng ngực mỏng, bên trên khoảng bụng căng cứng, trương lên, dấu hiệu của sự suy gan. Sự ra đi của đứa cháu được tính từng giờ, vì các bác sĩ đang chiến đấu căng thẳng với căn bệnh và một vài vị đã muốn bó tay.

Sau khi cháu thay thận từ Trung Quốc về, tôi mừng là cháu đã được "cải tử hồi sinh." Ôm thân hình nhỏ bé của cháu trong tay, tôi vui sướng được một thời gian dài. Tạ ơn Trời. Cả hai thận cháu đã bị khô, nếu không được thay sớm, cháu sẽ phải trải qua con đường lọc máu đến mãn đời. Theo bác sĩ cho biết, người lọc máu có hy vọng sống được thêm từ 10 đến 15 năm nữa, tùy theo cơ thể. Vì cháu còn quá trẻ, tương lai đang tươi sáng, cháu nhất định không chịu cảnh nằm mệt mỏi như thế, nên có ghi tên vào danh sách những người chờ thay thận ở Mỹ. Điều này không giúp cháu được nhiều vì danh sách đã quá dài, nên đành nhờ một y sĩ giới thiệu con đường qua Trung Quốc thay thận.

Lần thứ nhất, sau cả tháng chờ đợi bên ấy, cháu phải trở về vì chưa có thận thích hợp mà số tiền mang theo thì đã cạn. Lần thứ hai, "may mắn" hơn, sang được vài tuần là có tin vui. Cháu đã được giải phẫu thay thận mới trong vài tiếng đồng hồ, và ra viện với nét mừng rạng rỡ.

Từ nay là hết ưu tư rồi. Hết đau đớn, hết bệnh hoạn. Tuổi trẻ lại được phục hồi với những sinh hoạt làm việc và vui chơi, giải trí. Cháu hân hoan như từ cõi chết mà sống lại. Mọi người đều vui theo cháu.

Bất ngờ, một hôm, cháu cảm thấy mệt lạ lùng. Không có sức để chạy nhẩy tung tăng nữa. Người nhà đưa cháu đi khám, và bàng hoàng nghe nói cháu bị "virus" Viêm gan B cấp tính, điều không tưởng tượng được, vì trước khi đi Trung Quốc, cháu có thử máu mà không tìm thấy "virus" Viêm gan B. Như vậy, là khi giải phẫu, cháu đã bị tiếp máu hay bị lây Viêm gan B, loại đang hoạt động (active).

Chỉ trong vài tuần, cháu suy sụp rất nhanh. Giờ đây, các bác sĩ đã nói lời khuyên chuẩn bị cho sự ra đi của cháu với gia đình, nếu không có phép lạ.

Và, phép lạ đã đến.

Có lẽ vì tính khí quật cường của cháu, không chịu thua số mệnh, nên dù trong cơn mê, cháu vẫn cố gắng thở một mình, nên từ từ chỉ số thở nhích lên, nhích lên nữa. Bác sĩ điều trị ngạc nhiên, vội vã đi thảo luận với những y sĩ khác, và một phương pháp điều trị mới đã được áp dụng. Dần dần, cháu đã nhúc nhích được tay chân, và cử động được đôi môi khô cứng.

Sau gần hai tháng được chích đủ loại thuốc, cháu đã được dìu ngồi lên, và ăn uống chút ít. Tuy nhiên, cháu rất yếu đuối, mỏng manh, cần sự giúp đỡ từ những họat động nhỏ. Nhưng, trên hết, là cháu đã thắng được Thần chết lần thứ hai. Đó là chuyện không thể xẩy ra với bất cứ ai khác.

Từ kinh nghiệm của cháu, bản thân tôi, một người không có may mắn được học Y khoa, đã cảm nghiệm được đôi điều quan trọng trong vấn đề bảo vệ sức khỏe.

-Nước giữ cho thận được khỏe, vậy nên uống nhiều nước. Những người uống ít nước, thường bị sạn thận. Cô cháu tôi lại hoàn toàn chê nước. Cháu sợ đi đó, đi đây, sẽ gặp trở ngại cho con gái, nên cả ngày chỉ có ăn canh, và uống rất hạn chế. Tôi có giục cháu uống nhiều nước, "đừng để giống như chú, bị sạn thận đau đớn vô cùng", cháu cứ cười, và hứa sẽ uống, nhưng rồi đâu lại hoàn đó. Mãi cho đến khi cháu bị khám phá ra thận bị khô, cháu mới tập uống nước, thì đã trễ.

- Nước cũng làm tiêu hóa dễ dàng, người bị táo bón, cứ uống thật nhiều nước, cũng có thể được thông. Trường hợp bị tiêu chẩy, uống nước sẽ giữ cho cơ thể khỏi bị khô, vì khi tiêu chẩy, nước trong cơ thể bị trút ra ngoài. Nhiều người bị tiêu chẩy không chết vì nhiễm trùng mà chết vì thiếu nước. Muốn cho mau hết tiêu chẩy, chỉ cần pha một lít nước với một muỗng (càphê) muối và tám muỗng đường. Một ngày uống từ một đến hai lít nước như thế, cơn tiêu chẩy sẽ cầm ngay và không phải uống thuốc Tây, có thể bị táo bón sau khi đi chẩy.

Ngoài ra, gặp trường hợp thận bất trị, có thể "thử" thay đổi cách dinh dưỡng, may ra có kết quả. Trước hết là cứ uống nước thật nhiều, đồng thời áp dụng ăn kiêng, bớt thịt, cá, gạo, dầu, (tuyệt đối không ăn mỡ), mà thêm thật nhiều rau, quả, đậu nành. Sau chừng một vài tuần, áp dụng phương pháp gạo lức, muối mè trong vòng vài tuần lễ. Khi ăn, phải nhai thật chậm, cho cơm tan đi trong miệng rồi hãy nuốt. Nhưng nhớ là khi ăn kiêng như vậy, cơ thể rất yếu, không thể hoạt động mạnh được, không chạy, nhẩy, tập thể dục, mà chỉ áp dụng phương pháp hít thở theo Tài Chi mà thôi. Nếu hoạt động mạnh, có thể bị xỉu. Giữ việc ăn gạo lức muối mè như thế vài tuần rồi trở lại tiếp tục ăn uống kiêng khem, nghĩa là ăn rau, đậu, trái cây nhiều mà bớt thịt, cá, cơm gạo. (Không thể ăn gạo lức muối mè trường kỳ, vì có thể bị kém thị giác.) Biết đâu lại chẳng mang lại hiệu quả nào đó cho trái thận đã suy.

-Muốn thay thận bên Trung quốc, phải chấp nhận rủi ro. Khoa học trong những nước Á Châu Cộng Sản, dù cho văn minh đến đâu, cũng vẫn bị kiềm hãm, vì lý do chính trị. Nhiều phương tiện không được áp dụng, chỉ sợ bị "Tư Bản khống chế!" Nếu có cởi mở, lại bị nạn tham nhũng xâm nhập. Vì hệ thống tư pháp nằm trong tầm kiểm soát của chính trị, nên không được thể kết án hoặc ngăn ngừa tội phạm một cách hữu hiệu. Quyền thế vô song của những nhân vật chính trị lại dư sức bao che cho những kẻ có liên hệ. Nên những sinh hoạt khoa học nhất là y khoa cứ bị trì kéo, thiếu tự do để phát minh, nhưng dư thừa kẽ hở cho tham nhũng, cho những hoạt động có hại như dùng thận tử tù để buôn bán mà không kiểm tra chất lượng, không bảo đảm an toàn khi giải phẫu, và trên hết là không có hệ thống thưa kiện. May nhờ, rủi chịu. Chết bỏ, coi như số xui. Do đó, kẻ xấu thì nhiều, người có lương tâm thì ít. Chỉ có một hy vọng mong manh làm chỗ dựa cho người ta bám víu: đó là lợi nhuận.

Những người giao phó số mạng mình cho họ thí nghiệm thường tin rằng: Nếu họ muốn có nhiều tiền, họ phải làm tốt để kiếm thêm khách hàng nữa. Làm xấu thì mai mốt, không còn khách hàng! Tuy nhiên, thực tế, vẫn luôn có người liều mạng đến làm và chấp nhận hên xui. Cho nên, phải phân tích kỹ vấn đề trước khi quyết định những công việc liên quan đến tính mạng. Nhất là qua Trung Quốc để thay gan, thay thận.

Chu Tất Tiến

Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 857,735,839
Vân Hải Nguyễn Xuân Hùng là Cựu Sĩ Quan Tiểu Đoàn 20 Chiến Tranh Chính Trị (Khoá 16 Thủ Đức)
Tên thật: Trịnh Thị Đông. Sanh quán: Bình Dương, Việt Nam. Nghề nghiệp: Giáo viên cấp 2, môn Anh Văn. Hiện cư ngụ tại thành phố Fort Smith, tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, từng quản nhiệm Hội Thánh Maryland, miền Đông, rồi Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Sau chuyến du lịch, hồ sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má, và vợ chồng người em trai đã chính thức định cư, đoàn tụ. Hiện nay, cô là một thành viên trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia.
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười chín, 2017-08. Sau đây là bài viết thứ 12 trong năm.
Tác giả Tâm Chánh là người con gái của Trung Tá Từ Tôn Khán, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Huế, thời 1968. Ông bị Việt Cộng bắt và sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế. Hiện nay Tâm Chánh là Vice President of the Real Estate Entitlement Development Incorporation tại Southern California.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Chủ Nhật tuần này là Father’s Day 2018 tại Hoa Kỳ. Mời đọc bài viết về thân phụ của một nhà giáo. Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt Bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến