Hôm nay,  

Bệnh Viện Và Nhà Dưỡng Lão Ở Mỹ

28/12/200500:00:00(Xem: 202898)
Người viết: SAGIANG

Bài số 906-1506-231-vb3122705

*

Tác giả là một vị cao niên, tên thật là Nguyễn Văn Phan, cư dân Sacramento CA, cho biết ông đã viết nhiều bài đăng báo. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ hai của ông.

*

Một đêm nằm ngủ gặp ác mộng, Sa té từ giường xuống nền nhà vẹo xương sống, chịu trận tới sáng, rán trườn lết ra tới máy điện thoại kêu chú Sang và chú Đức ở cùng cộng đồng Nhị Hà đến mang đi đến bệnh viện Methodist (Phương thức) nhập viện.

Các bác sĩ chụp hình quang tuyến X rọi cho thấy cột xương sống bị thụn lại, cần phải giải phẩu mới trị được bệnh bại liệt hai chân. Sa sợ quá đi, không chấp nhận, đành chịu bại, hơn là giải phẩu khó sống. Bệnh viện đành tiêm thuốc trị đau nhức và cho uống thuốc chữa trị suốt tuần lễ, mới hoàn tĩnh tương đối, nhưng hai chân bại liệt không đi đứng được, tiểu tiện trên máng đặt bên mép giường, đại tiện phải nhấn chuông gọi y công mang xuống ghế ngồi đại tiện, xong rồi y công mang lên giường nằm chịu trận.

Hằng ngày có Hoàng, bào huynh tới chăm sóc thăm viếng, mỗi đêm có bác sĩ Hoàng Gia Hùng đến khám bịnh biên toa cho thuốc uống, lại còn dẫn bạn bè tới thăm viếng và thảo luận huyền học, siêu học do Sa đã nhiều lần viết đăng trên báo Mõ mới nửa chừng nằm bệnh viện ngưng viết.

Sa còn trần tình cho họ biết "Thiền trị bịnh bai liệt của Sa", bác sĩ Hùng cho là Sa ngụy biện vì theo ông bại liệt hai chân rất khó trị, tốn nhiều thuốc men và luyện tập từ hai năm đến sáu năm mới chập chững đi được, bằng không chịu tật suốt đời.

Thật sự, khi vắng người, Sa nằm sử dụng thiền trị bịnh bằng cách vận chuyển luồng chân khí từ vực đan điền xuống hậu môn, nhiếp chuyển qua huyệt tiểu khổng (nam thất nữ cửu) tiến lên huyệt mệnh môn, dần lên huyệt kiên tĩnh, tiến tới huyệt bách hội, tung vào tiểu não, tiến lên đại não xuyên qua hà đào thành, chuyền tới huyệt tam tinh, chuyển xuống huyệt nhơn trung, đưa lưỡi lên hàm trên chuyển xuống càm đi thẳng xuống hoàng cách mô, trở về vực đan điền, trả luồng chân khí về phổi thở ra ngoài. Làm nhiều lần cho thông suốt các huyệt đạo, đến khi vực đan điền ấm đỏ lên là luồng chân khí được chuyển xuống hai chân từ huyệt tiểu khổng, tới đầu ngón chân cái, đẩy trả về huyệt tiểu khổng để luân lưu theo chiều hướng như trên.

Nhờ tập thiền phối hợp với thuốc men bệnh viện, chỉ trong vòng một tuần lễ Sa đã có thể cử động chút ít hai chân. Bác sĩ Hùng thấy vậy, rất ngạc nhiên và đề nghị đưa Sa về viện dưỡng lão tiếp tục dưỡng bệnh.

Bác sĩ đoàn nghiên cứu thấy tình trạng khả quan chấp thuận đưa về viện dưỡng lão Emeral Garden Nursing (Bích ngọc viên). Nơi đây, Sa vẫn tiếp tục hành thiền trị bịnh, mỗi ngày được y công chuyển sang xe lăn đẩy lên phòng bác sĩ khám bệnh biên toa cho y tá điều trị, sau đó đưa lên phòng chỉnh hình để chuyên viên chỉnh hình nắn bóp bắp thịt chân và thoa thuốc tập cho Sa ngồi lên, đứng dậy đương nhiên với tay gượng. Lần hồi bớt phần chăm sóc tiểu tiện và đại tiện của y công quá vất vả thường trực ngày đêm do Sa cố gắng tự chuyển xuống xe lăn vào nhà vệ sinh đại tiện.

Thừa thì giờ, Sa lên phòng giải trí đọc sách báo, xem truyền hình, hay chơi game với nhau. Quí vị lão nhân xi cà que trên một trăm mạng thảm não bệnh tật cố lần lên phòng giải trí để chuyện trò cùng nhau, chơi bingo, mỗi tuần có ban văn nghệ đến ca hát, diễn kịch giải khuây đám già gần đất xa trời. Nổi máu văn nghệ, Sa cũng sáng tác những bản nhạc với lời ca Anh ngữ, đưa cho ban giám đốc duyệt phê, in ra nhiều bản đem phát cho quí vị xi cà que làm tài liệu và Sa tự lên độc diễn không kèn trống nhạc hòa âm gì hết. Mấy ông bà già cúp bình thiếc khoái trá tưởng thưởng nhiệt liệt và còn biếu xén tiền thưởng hậu hỉ. Sa còn gởi biếu ban văn nghệ để trình diễn cho đám già nghe, họ vui vẻ chấp nhận và cho biết để về nghiên cứu kỹ lưỡng tập dượt hoàn chỉnh đến tuần sau đem ra trình diễn rất thích thú.

Cô y công có trách nhiệm chăm sóc Sa người Mỹ trắng xinh đẹp phương phi và mạnh khỏe lắm, tên Fall Water Fair (Cẩm Tuyền). Cô bồng ẩm Sa mang xuống xe lăn như bồng con nít, hằng ngày đẩy xe đưa Sa đi khám bác sĩ, đi chỉnh hình, lên phòng giải trí, đến khi Sa tương đối khá tự động bò qua xe lăn và chuyển xe đi bằng hai tay, chứng tỏ sức khỏe lần hồi vãng hồi, Sa buồn bực nằm một chỗ nên yêu cầu cô cho giấy viết để sáng tác nhạc, viết văn Việt và Anh đưa cô ta đọc. Cô thích thú những bài văn Anh ngữ đôi khi những bài thơ và cho biêt ý kiến cô khâm phục tài viết văn trơn bén đối với một người bịnh hoạn.

Mỗi ngày cô phải đẩy xe lăn đưa Sa đi tắm, thay quần áo dơ đem bỏ vào máy giặt. Trong hai tháng đầu Sa mất năng lực, nên sau khi cổi hết quần áo bệnh viện ra, cô chuyển Sa từ xe lăn sang ghế ngồi tắm, tự tay cô mở nước búp sen ấm cho ướt mình mẫy và chà xà phòng khắp cơ thể, cô thường mỉm cười khi kỳ cọ và chà xà phòng đến hạ bộ:

- Của quí anh đâu mất rồi" (Where is your pennis")

-Nó ở đó chớ đâu! (It's there!)

-Nhưng tôi không thấy nó. (But I don't see it.)

-Nó đã teo mất rồi chăng" (May be it was shrinked"

-Làm sao đây" (What do I do")

-Để đó chờ xem! (Let it there, wait and see!)

Lý do teo mất của quí là viện dưỡng lão cho uống quá nhiều thuốc Ultram trị đau nhức hàng ngày, công phạt nhiếp hộ tuyến, tê liệt bộ sinh dục Sa đến đổi chỉ còn một nhúm da nhỏ bị lông phủ mất, mới bị khinh khi mất của quí. Chỉ ba tháng sau, chứng bại liệt giảm nhiều và thuốc uống cũng giảm liều lượng, lần hồi bình phục tương đối.

Một hôm cũng quen lối tắm rửa kỳ cọ, động tới của quí do bàn tay phái nữ, nó từ từ phô trương mạnh mẽ lên trước sự ngạc nhiên, Fall Water Fair reo lên:

-Nó hùng dũng lên rồi! (It grows strongly now!)

-Càng tốt có sao đâu! (Very good, no problem!)

Cả hai nở nụ cười thoái mái.

Đến tháng thứ sáu, Sa đã tập tễnh đi chút chút, giám đốc viện cho xuất viện, chớ còn ở nơi đây vài ngày đụng một đám tang của những người xi cà que, chán nản quásức, lo sợ lưỡi hái tử thần đe dọa. Cô y công Fall Water Fair tự tay đẩy xe lăn ra tận xe nhà của bào huynh rước về nhà mới. Sa ngạc nhiên, nhưng Hoàng bảo nhà cũ xui xẻo quá đi, anh đã lo giấy tờ chứng thương bại liệt để xin căn nhà dành cho phế nhân và nhờ anh em tiếp dọn nhà giùm, anh còn xin tiền trợ cấp chăm sóc viên để giúp nấu ăn, giặt gỵa, đưa đi bác sĩ và chợ búa, còn mỗi ngày đẩy Sa trên xe lăn đi dạo mát vào buổi chiều cho khuây khỏa.

Quí vị trợ y còn đến hằng tuần tiếp tục chăm sóc thuốc men và giúp Sa đi đứng cũng như hướng dẫn về những động tác phải làm hằng ngày để chóng bình phục. Sa vẫn chấp nhận và chỉ trong vòng hai tháng sau, Sa đi bằng xe gậy được và lần hồi bỏ cả xe lăn và xe gậy để chỉ chống nạng đi tới lui trong nhà và ngoài đường, lần hồi bỏ tất cả trợ bộ cụ để đi chầm chậm, cho đến khi đi đứng bình thường. Như vậy Sa chỉ mất tổng cộng mười tháng nhọc nhằn bịnh hoạn. Đi đứng lại được tuy còn yếu, nhưng càng ngày càng vững chắc và trở nên bình thường.

Đến nay Sa đã có thể đi bộ trên ba dậm mỗi ngày, tập thể dục sáng và chiều. Chính bác sĩ Hùng sau khi tái khám công nhận "Thiền trị bịnh" của Sa đúng cách song hành với thuốc trị bịnh, thành công nhanh chóng.

SAGIANG


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,204,320
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến