Hôm nay,  

Tử Năng Thừa Phụ Nghiệp

22/01/200600:00:00(Xem: 113067)
Người viết: CÁNH CHUỒN CHUỒN

Bài đặc biệt trích từ giai phẩm Việt Báo Tết Bính Tuất 2006

*

Hình trên là Hồ Viết Tân, một sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, sinh năm 1967 (38 tuổi). Công việc đang làm: DHS, TSA Screener Officer. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là một chuyện kể xúc động về hai chàng Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt vượt biên: “Thế và Tôi”. Sau đây là hai bài viết ngắn của ông. Bài thứ nhất trích từ báo xuân Việt Báo Tết Bính Tuất, với lời ghi “Viết tặng những nam nữ quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt đã và đang phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ.”

*

Trước khi qua Okinawa, Nhật Bản, nhận nhiệm vụ, tôi phải đi khám sức khỏe tổng quát. Thế là một sáng muà thu đẹp trời, tôi lái xe đến 1 bệnh viện trong căn cứ Bộ Binh ở Bắc California để khám và làm thủ tục hồ sơ liên quan đến sức khỏe.

Nộp hồ sơ xong phải ngồi chờ 10, 15 phút mới được gọi tên để khám. Hết khám mắt, rồi đến khám tai. Hết khám tai, rồi đến khám phổi. Hết khám phổi, rồi đến thử máu. Khám lung tung, tôi biết thân thể con người gồm có đầu, mình và tứ chi; vậy mà họ khám tôi ngưyên cả buổi sáng mà chưa xong. Khám xong 1 thứ đi qua tram khác, ngồi chờ để được gọi tên vô khám thứ khác - có 12 trạm như vậy. Đang ngồi đọc báo chờ gọi tên, thì tôi nghe:

- Capt. NQK! 1 giọng nữ Việt Nam vang lên.

- Có mặt! Tôi đáp rồi đứng lên đi đến bàn giấy để lấy hồ sơ vô khám tiếp.

- Anh là người Việt Nam" Nữ quân nhân Bộ Binh hỏi tôi bằng tiếng Việt.

- Mỹ gốc me! Tôi diễu. Nhìn quân phục của nữ quân nhân đó tôi biết nàng là Hạ Sĩ Nhứt Bộ Binh họ Huỳnh.

- Cho em miễn chào! Tôi khoát tay.

- Trong nhà mà chào cái gì; ngoài trời có đội mũ mới chào chứ. Nàng cự tôi.

- Thì lấy le chút mà không được thì thôi! Tôi cười trừ.

- Chắc họ sẽ điều anh đi đâu hả" Nàng thắc mắc hỏi tôi.

- Bí mật quân sự à nhe! Nếu anh nói cho em biết thì sau đó anh sẽ phải giết em. Tôi trổ tài.

- Không muốn nói thì thôi, hổng thèm!

Đàn bà con gái muôn đời vẩn chơi chiêu này; biết bao nhiêu thằng đàn ông, con trai, quốc gia, sự nghiệp tiêu tan vì cái chiêu cũ ríc này. Tôi thì không!

- Thôi đừng nói chuyện này; mất công anh phải giết một người đẹp như em. Bộ hết chuyện làm rồi sao mà em lại đi lính" Tôi nói lảng qua chuyện khác để thỏa mãn chút tò mò thắc mắc.

- Con vua thì lại làm vua. Con sãi ở chùa thì quét lá đa. Nàng ngâm câu ca dao.

- Bộ em con ông thầy chùa nào hả" Tôi chọc.

- Anh này vô duyên! Không! Hồi xưa ba em đi lính nên ổng muốn có một người con trong gia đình đi lính để nối nghiệp ổng. Nàng đáp.

- Vậy mấy người anh em trai của em ở đâu mà em phải đi" Tôi hỏi tiếp.

- Nguyên nhà chỉ có chị em gái; 6 người. Nàng mỉm chi.

- Đúng là mấy ông già cổ lổ sĩ làm con cái khổ! Tôi đệm.

- Tuy là đi lính, nhưng làm trong văn phòng bệnh viện thì công việc cũng nhẹ nhàng - không đến nỗi nào! - Nàng nhún vai - Còn anh thì sao lại đi lính" Nàng hỏi tiếp.

- Sĩ quan em ơi! -Tôi nháy mắt, chỉnh nàng và nói tiếp- Anh thì hơn em chút chút! Quân ân, thần khả báo. Phụ nghiệp, tử năng thừa. Tôi xổ nho.

- Vậy là sao" Nàng tịt ngòi.

- Thì đại khái là nước Mỹ ban ơn cho mình, thì mình đi lính để trả ơn lại và tiện là để nối nghiệp ông gìa luôn - cũng như em. Tôi giảng.

- Mà sao anh lại đi Thủy Quân Lục Chiến" Nàng thắc mắc.

- Hồi đó anh tính là trước sau gì cũng đi lính nên lựa binh chủng ngầu nhứt để đăng ký. Chơi dại lấy tiếng! Chịu chơi, chơi tới cùng mà em. Tôi thú thật.

Nói đến đó thì nàng nhắc.

- Đến phiên anh vô khám rồi đó! Anh cầm theo mấy cái giấy này.

- Nãy giờ nói chuyện mà em chưa khai ra tên em" Tôi hỏi tên nàng trước khi đi.

- Em tên Tử Năng.

Huỳnh Tử Năng - Một nữ quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt nối nghiệp cha.

Huỳnh Tử Năng - Một cái tên khó quên!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,399,324
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,”
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5,
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ 2003.
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ sáu của Bà.
Tác giả định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài "Đoá Hồng Bạch" tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của cô kể về sức mạnh của Boston sau vụ khủng bố nổ bom ngày Marathon 15 tháng Tư 2013.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Bài viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh cho thấy cách viết chừng mực mà sống động. Đây là “chuyện thật trong gia đình về Mẹ Chồng Nàng Dâu trên đất Mỹ,”
Tác giả định cư tại Mỹ từ 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Song Lam là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O. 38 năm sau Tháng Tư 1975.
Sáu năm trước, 2005, có bài Viết Về Nước Mỹ mang tên “Con Tàu Ma” của “Người Giấu Tên” được phổ biến lần đầu, kể về chiếc tầu sắt Panama đậu ngoài khơi để công an CSVN ở Bến Tre đưa người lên đi “bán chính thức”.
Tác giả là cư dân North Carolina, chỉ vừa định cư tại Mỹ hai năm sáu tháng. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập,
Tác giả là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Ông Tân Ngố nói, “Tay này là dân cử gốc Kinh 5, mới 52 tuổi xuân, được dân đồng kinh bầu là Hội phó Hội Sợ Vợ miền Trung tây Hoa Kỳ. Bài viết là du ký quanh nước Mỹ của gia đình Ông Phó.
Nhạc sĩ Cung Tiến