Hôm nay,  

Tử Năng Thừa Phụ Nghiệp

22/01/200600:00:00(Xem: 112784)
Người viết: CÁNH CHUỒN CHUỒN

Bài đặc biệt trích từ giai phẩm Việt Báo Tết Bính Tuất 2006

*

Hình trên là Hồ Viết Tân, một sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, sinh năm 1967 (38 tuổi). Công việc đang làm: DHS, TSA Screener Officer. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là một chuyện kể xúc động về hai chàng Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt vượt biên: “Thế và Tôi”. Sau đây là hai bài viết ngắn của ông. Bài thứ nhất trích từ báo xuân Việt Báo Tết Bính Tuất, với lời ghi “Viết tặng những nam nữ quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt đã và đang phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ.”

*

Trước khi qua Okinawa, Nhật Bản, nhận nhiệm vụ, tôi phải đi khám sức khỏe tổng quát. Thế là một sáng muà thu đẹp trời, tôi lái xe đến 1 bệnh viện trong căn cứ Bộ Binh ở Bắc California để khám và làm thủ tục hồ sơ liên quan đến sức khỏe.

Nộp hồ sơ xong phải ngồi chờ 10, 15 phút mới được gọi tên để khám. Hết khám mắt, rồi đến khám tai. Hết khám tai, rồi đến khám phổi. Hết khám phổi, rồi đến thử máu. Khám lung tung, tôi biết thân thể con người gồm có đầu, mình và tứ chi; vậy mà họ khám tôi ngưyên cả buổi sáng mà chưa xong. Khám xong 1 thứ đi qua tram khác, ngồi chờ để được gọi tên vô khám thứ khác - có 12 trạm như vậy. Đang ngồi đọc báo chờ gọi tên, thì tôi nghe:

- Capt. NQK! 1 giọng nữ Việt Nam vang lên.

- Có mặt! Tôi đáp rồi đứng lên đi đến bàn giấy để lấy hồ sơ vô khám tiếp.

- Anh là người Việt Nam" Nữ quân nhân Bộ Binh hỏi tôi bằng tiếng Việt.

- Mỹ gốc me! Tôi diễu. Nhìn quân phục của nữ quân nhân đó tôi biết nàng là Hạ Sĩ Nhứt Bộ Binh họ Huỳnh.

- Cho em miễn chào! Tôi khoát tay.

- Trong nhà mà chào cái gì; ngoài trời có đội mũ mới chào chứ. Nàng cự tôi.

- Thì lấy le chút mà không được thì thôi! Tôi cười trừ.

- Chắc họ sẽ điều anh đi đâu hả" Nàng thắc mắc hỏi tôi.

- Bí mật quân sự à nhe! Nếu anh nói cho em biết thì sau đó anh sẽ phải giết em. Tôi trổ tài.

- Không muốn nói thì thôi, hổng thèm!

Đàn bà con gái muôn đời vẩn chơi chiêu này; biết bao nhiêu thằng đàn ông, con trai, quốc gia, sự nghiệp tiêu tan vì cái chiêu cũ ríc này. Tôi thì không!

- Thôi đừng nói chuyện này; mất công anh phải giết một người đẹp như em. Bộ hết chuyện làm rồi sao mà em lại đi lính" Tôi nói lảng qua chuyện khác để thỏa mãn chút tò mò thắc mắc.

- Con vua thì lại làm vua. Con sãi ở chùa thì quét lá đa. Nàng ngâm câu ca dao.

- Bộ em con ông thầy chùa nào hả" Tôi chọc.

- Anh này vô duyên! Không! Hồi xưa ba em đi lính nên ổng muốn có một người con trong gia đình đi lính để nối nghiệp ổng. Nàng đáp.

- Vậy mấy người anh em trai của em ở đâu mà em phải đi" Tôi hỏi tiếp.

- Nguyên nhà chỉ có chị em gái; 6 người. Nàng mỉm chi.

- Đúng là mấy ông già cổ lổ sĩ làm con cái khổ! Tôi đệm.

- Tuy là đi lính, nhưng làm trong văn phòng bệnh viện thì công việc cũng nhẹ nhàng - không đến nỗi nào! - Nàng nhún vai - Còn anh thì sao lại đi lính" Nàng hỏi tiếp.

- Sĩ quan em ơi! -Tôi nháy mắt, chỉnh nàng và nói tiếp- Anh thì hơn em chút chút! Quân ân, thần khả báo. Phụ nghiệp, tử năng thừa. Tôi xổ nho.

- Vậy là sao" Nàng tịt ngòi.

- Thì đại khái là nước Mỹ ban ơn cho mình, thì mình đi lính để trả ơn lại và tiện là để nối nghiệp ông gìa luôn - cũng như em. Tôi giảng.

- Mà sao anh lại đi Thủy Quân Lục Chiến" Nàng thắc mắc.

- Hồi đó anh tính là trước sau gì cũng đi lính nên lựa binh chủng ngầu nhứt để đăng ký. Chơi dại lấy tiếng! Chịu chơi, chơi tới cùng mà em. Tôi thú thật.

Nói đến đó thì nàng nhắc.

- Đến phiên anh vô khám rồi đó! Anh cầm theo mấy cái giấy này.

- Nãy giờ nói chuyện mà em chưa khai ra tên em" Tôi hỏi tên nàng trước khi đi.

- Em tên Tử Năng.

Huỳnh Tử Năng - Một nữ quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt nối nghiệp cha.

Huỳnh Tử Năng - Một cái tên khó quên!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,102,062
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm., và tự gọi mình là “Chi nhánh “Hội Trời Đày”. Số dân “bị trời đầy” kiểu này tại Mỹ khá đông, cũng không ít dân gốc Việt. Mr Bond góp cho Viết Về Nước Mỹ không chỉ một bài mà là một loạt bài với đầy đủ hình ảnh sống động và hấp dẫn. Bài đầu tiên là chuyện ông Mít trời đầy một mình lặn lội tới sông Trinity, Texas, vùng đất nổi tiếng của đảng KKK kỳ thị chủng tộc, để câu cá sấu gar (Alligator Gar Fish). Đây là loại cá nước ngọt lớn nhất ở vùng Bắc Mỹ, dài từ 8 đến 10 feet, nặng trung bình trên 200lb/90 kg., có con nặng tới 279lb/127kg.
Tác giả là cư dân Portland, Oregon. Bài viết về nước My đầu tiên là chuyện cảm động trong một viện dưỡng lão. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến