Hôm nay,  

Katrina Tình Yêu

13/02/200600:00:00(Xem: 129235)
*

Người viết: TRÂN NGUYEN

Bài số 935-1535-259-vb7021106

*

Tác giả Trân Nguyen sinh năm 1970, cư dân Monterey Park, Nam California, đang làm việc tại St. Joseph Providence Med. Center; Nghề nghiệp: siêu âm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Chuyện Cấm Đàn Ông”, “Ân Nhân”. Bài mới nhất lần này là chuyện một tình yêu thầy trò mang tên cơn bão Katrina thảm khốc.

*

Lòng trĩu nặng, ngổn ngang, mâu thuẫn... Tinh Tú bước những bước thẫn thờ vào thư viện, cẩn thận khoác chiếc áo vào thành ghế, nhìn miên man vô định. Trời đã vào Đông, gió buốt buốt, mơn man cảm xúc... Cô bỗng dưng khao khát cái cảm giác làm thiếu nữ, cái cảm giác mà những mùa thi cam go đã vô tình bóp chẹt. Đã lâu rồi, không được ngồi trên bàn viết để hý hoáy những dòng nhật ký, chép những vần thơ... toàn là bài vở, bài vở lút đầu lút óc... khiến cô u u, mê mê.

- Tinh Tú, không phải giờ này còn dưới khoa tim mạch với thầy Johnson sao"

- Có test, xong sớm. Còn Khải"

Anh đút tay vô backbag lôi ra một con gấu nhỏ mềm nhũn, vừa lòng bàn tay:

- Tinh Tú, listen... listen.

Con gấu gục gặc: ''I love you, I love you''

Anh cười khì khì, còn Tinh Tú thì nhăn mặt:

- Khải ... kỳ!!!

- Sắp làm cô dâu của Khải rồi, gì mà kỳ...

Tinh Tú cười không mấy rạng rỡ:

- Được rồi chú rể... đợi tốt nghiệp xong có việc làm hẳn tính.

- Đi ăn cơm.

- Không đi, giữ eo...

- Vậy thì...

- Tinh Tú - Mình đi, cái lão bác sĩ Phan đang đi tới kìa, Anh không có cảm giác tốt với ông này, Tinh Tú cũng nên cẩn trọng.

Mắt cô tròn xoe ngơ ngác:

- Đừng nói Khải ghen nghe! Một người thầy đáng kính và còn là đồng hương của mình, không lẽ Khải ủng hộ thầy Johnson Mỹ đen à" Bác sĩ Phan vẫn luôn quan tâm và ưu ái với Tú lẫn Khải kia mà... Ảnh ... là người đầu tiên thành công ca phẫu thuật ghép Stem Cell cuống rốn trẻ sơ sinh và ở những người bị ung thư máu... thật là đáng khâm phục.

Cô thao thao mà không biết Khải có để lọt lỗ tai chữ nào không nữa. Khải vốn dị ứng với ổng mà. Anh đứng dậy lễ phép:

- Em có việc phải đi trước, chào bác sĩ Phan.

- Chào, chào hai đứa. Chào Tinh Tú!

Cô không hé nửa lời chỉ mỉm cười. Bóng Khải rầu rầu, bỏ xa. Cô cũng có áy náy, nao lòng. Nhưng...

- Sao hôm nay thực tập có ca nào interesting không" Ghi chép được gì đưa chú coi"

Tinh Tú phùng má, phụng phịu:

- Hơn người ta có mấy tuổi đâu mà đòi làm chú.

Cả hai bật cười thành tiếng. Anh lấy tay xuỵt miệng tình tứ, nhìn quanh... Thư viện im lặng quá.

Anh kéo ghế, ghé sát một bên thì thào vào tai cô:

- Lo học đi cô bé!

Cô nguýt dài:

- Có chuyện gì khác ngoài chuyện học không"

- Ví dụ chuyện gì"

- Chuyện người lớn.

Tự cô nói rồi cũng tự chính cô đỏ mặt như say.

- Thầy đã dành rất nhiều thì giờ để soạn bài vở cho em ôn thi, cẩn thận ghi chép, biết bao nhiêu là tài liệu, đề cương, còn cả luận án tốt nghiệp nữa, viết cả.... đêm! Vậy sao mỗi lần gặp nhau... thầy chẳng nói nửa lời.

Cô nghiêng đầu dò hỏi.

Anh cười, cái cười nửa nụ bí ẩn, gọi mời quyến rũ... Ngần ấy tuổi mà chẳng lẽ anh lai bối rối vì một nhãi con hỉ mũi chưa sạch như cô. Anh tần ngần một lúc rất lâu:

- Anh ngại Khải không vui. Hai đứa đều là học trò cưng của tôi.

Cô lí nhí:

- Má em với mẹ của Khải là bạn thân! Tụi em... cô ngập ngừng... cũng vậy. Tất cả chỉ có vậy.

Cô nhìn anh, ánh mắt chờ đợi, khao khát. Anh nhìn cô gật đầu đằm thắm rồi gượng nhẹ ôm cô vào lòng. Cô run rẩy hạnh phúc, nhưng kể từ lúc đó cô cảm thấy bất an mỗi giờ mỗi khắc. Anh hoàn thiện quá, đa tài quá. Cô có gì để ''giữ'' được anh"

Cô đã nhiều lần ngắm mình trong gương, và sợ... mình không đủ đẹp để sóng đôi bên anh. Công bằng mà nói, cô khá xinh, lại ở cái độ tuổi con gái mà ông trời không thể nào bắt xấu: da tóc mềm mượt như nhung, hai má ửng hồng, mắt nhìn vời vợi... Ngực áo căn phồng theo từng nhịp thở nhấp nhô. Cô chỉ có mỗi cái tội là hai hàm răng bị nhiễm kháng sinh từ bé, có mấy chiếc răng vàng khè như răng người hút thuốc lào. Nên cô có thói quen hay chúm chím nhiều hơn là cười, coi vậy mà lại duyên, lại kín đáo, e lệ, nữ tính.

Còn ở anh, ở bất kỳ góc độ nào cô nhìn anh đều khả ái, cương nghị, đáng tín: gương mặt chữ điền, mắt kiếng trắng, cười nửa nụ... làm cô cứ ngất ngây. Có một lần ngồi với anh, bỗng đâu có một sản phụ đẻ rớt ngay trước sân bịnh viện. Anh lao ra, tay chân thoăn thoắt, tài nghệ, đôi mắt sáng quắc, bản lãnh và sự nhanh nhẹn của anh cứ đeo đuổi cô. Cô yêu anh quá, phục anh quá!

*

- Tú!!

Má cô bước vào phòng cắt ngang dòng hồi tưởng.

- Con gái má làm gì mà ngồi thừ ra đó"

Cô không trả lời di di bàn chân dưới đất.

- Dạ...

- Bà má Khải mới bưng qua cho tô cari, con qua chơi nhớ nói vài câu cho bả mát lòng. Con về bên bển nói nào ngay má không lo gì chỉ không muốn con mới vừa tốt nghiệp xong là bỏ má đi.

Cô ngập ngừng, do dự không thành câu:

- Má, Khải... sạch sẽ, đôn hậu quá, làm con bận lòng nhiều hơn là yêu thương!

- Bậy bạ! Má cô ngắt lời.

- Đường ngay thẳng dễ dàng không đi... không lẽ chọn nẻo chập chùng khúc khuỷu... Con!

Cô rất đồng tình với lời lẽ của Má, nhưng con tim lúc nào cũng ngỗ ngược, trái ý, biết làm sao được.

Căn phòng đó lẽ ra cô không được bước vào, cô chỉ là sinh viên thực tập, căn phòng dành riêng cho bác sĩ ''No admitting, doctor only''. Cô sững sờ, ngơ ngác, hoa thơm cỏ ngát, mọi vật tinh tươm, ngăn nắp quá...

- Bác sĩ Phan... khe khẽ thôi, anh làm em ngộp thở quá!

- Nhưng mà anh yêu em quá, yêu em chết thôi! Không lẽ... em không yêu anh sao... Em ngại gì, giọng anh đứt quãng... Em ạ..

Cô trở nên thụ động từ bao giờ, cô ấp úng, ầm ừ, ư hử yếu ớt... ngôn từ của những kẻ khôn ba năm dại một giờ. Rồi chỉ còn lại tiếng da thịt cọ xiết vào nhau. Ngoài kia, gió như những nhát roi trong đêm đen, vã mạnh vào cửa sổ, mây mù kéo đến rất nhanh, vạn vật tối đen và sấm chớp, tất cả như che đậy đồng lõa. Xoảng... có tiếng thủy tinh rơi... và... tiếng áo quần va vấp. Phan bình tĩnh, nhổm dậy... và ngay sau đó, anh lập tức bịt miệng cô bằng đôi môi khao khát, nóng bỏng, tê cháy đàn ông... từng dấu chấm, mỗi dấu phẩy đều thành thạo, như một kẻ lao luyen chuyên nghiệp... Đừng lo, đã có anh bên cạnh và... cửa đã khóa rồi!!

Mắt kiếng anh, môi miệng anh nhễ nhại, tham lam trên trinh nguyên con gái của cô, vậy mà cô vẫn nhìn anh tin yêu... dâng hiến trong sạch. Còn đối với anh, một cô bé mới từ giã học đường còn quá non choẹt như cô, quả mới mẻ và hấp dẫn quá, anh làm sao cưỡng lại được mình.

*

Cô lần theo địa chỉ của một đứa bạn Mễ đã đến đây nhiều lần, nó quả quyết là ''An toàn và kín đáo''. Tất nhiên là cô làm sao dám chia sẻ với ai khác ngoài cô bạn không mấy thân này. Quả nhiên là có địa chỉ này thật. Căn nhà ngay mặt đường, nhưng không có vẻ gì là một nơi làm việc, không có tên bác sĩ, không có địa chỉ liên lạc... chỉ độc nhất một bảng gắn khiêm tốn ''Pregnancy Center''. Cô... rợn cả sống lưng, nhưng đâu còn chọn lựa nào khác bây giờ. Cô lấy hết can đảm nhấn chuông. Một bà Mễ phốp pháp, nặng nề không mấy gì thân thiện ra mở cửa. Bà nhìn đồng hồ: - Well, thật là đúng giờ...

Cô bước vào căn phòng ẩm thấp chật hẹp. Bà lục trong ngăn tủ mốc meo lôi ra một xấp giấy: - Tên, tuổi, có thai, hư thai, phá thai hết thảy mấy lần" Kinh nguyệt ngày nào ghi vô hết... không có gì phải dấu diếm, ở đây hoàn toàn kín đáo và bảo vệ riêng tư cá nhân.

Cô choáng váng ấp úng: - Thưa bà... tôi chưa từng... lần đầu tiên ạ. Bà ta cắt ngang: - Được rồi, không còn nhiều thời gian đâu, trong trường hợp khẩn cấp, liên lạc được với ai" Cô rùng mình, liên lạc được với ai bây giờ, có bề gì ... thôi cứ để cô ''đi'' luôn cho xong. Cô sống làm gì trong nỗi vô phương và bế tắc này. Cô ngần ngừ muốn ghi tên chàng- bác sĩ Phan - người thân thiết nhất của cô bây giờ, cũng là người rõ ràng và ủng hộ việc làm này. Nhưng không đành sao đó, cô lại đặt bút xuống ghi tên thầy Arthur Johnson, địa chỉ số phone nơi cô đang thực tập. Bà ta đọc lại một lần rồi gắn vào cổ tay cô... trước khi ''ra tay'' bà tuyên bố chắc nịch:

- Ở đây chỉ nhận cash... cám ơn.

Xong rồi!!!

Cô mở mắt ra, máu lạnh vẫn tiếp tục xuất ra, làm cô đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Tối về đau quá thì uống thêm thuốc giảm đau, kháng sinh thì nhứt định phải uống... đừng cử động nhiều, nếu không máu sẽ không cầm đâu.

Cô lảo đảo, run rẩy... bước thấp bước cao. Trời cheo leo lạnh - buốt và khô. Cô mở máy cho xe lao đi vô hồn.

Có tiếng chuông reng, khúc nhạc tình ca ngày cưới, người tình gọi cho cô:

- Tinh Tú à, tốt đẹp không em. Tối nay anh trực phòng cấp cứu, không thể tới tìm em...

- Bác sĩ Phan... cô luống cuống... Anh... anh sẽ cưới em chứ...

Anh bỗng im lặng một hồi rất lâu bên kia...

Khong con tu chu duoc nua, Co gat nhe:

- Anh đâu rồi Phan"

Cũng y như cai lần đầu tỏ tình với cô, anh lưỡng lự mot hoi that lau mới lên tiếng:

- Tinh Tú, bình tĩnh nghe anh nói... Anh rất là yêu em, anh ước gì anh có thể cưới được em.

- Anh nói sao"

Cô lảo đảo, cảm tính nhạy bén của người phụ nữ mách bảo một điều mà cô đã ngờ ngợ... từ cái đêm hôm ấy. Tim cô cứng lại, máu cô ngừng luân chuyển. Máu ở nơi sâu kín nhất tuôn ra ồ ạt... thân thể cô lạnh dần... giữa dòng xe freeway xuôi ngược... cô đi êm ái, nhẹ nhàng bay bổng... thoang thoảng bên tai có tiếng còi hụ, tiếng người hối hả cấp cứu, hồi sinh... nhưng muộn rồi.

*

Ơ kìa... bây giờ sao thi thể cô lại nằm sóng soài... ''dưới kia''. Máu đỏ loang rờn rợn, như oan ức tuôn ra từ thi thể trinh nguyên, thoảng một mùi trầm hương đâu đó. Cô nằm khép nép, tóc thề bệt về một hướng, lộ rõ khuôn mặt trắng nhợt, xanh xao không còn sự sống. Cô bất động, không còn có hy vọng nào nữa. Chỉ còn chờ người thân đến gặp mặt, vuốt mắt... rồi phủ khăn. Đây là đâu... sao mà cô lạnh quá! Những áng mây thương tình ấp ủ, vỗ về. Tâm hồn yếu ớt của cô mang đi, cô bay chơi vơi vất vưởng.

Bây giờ cô mới hiểu ra, bà Mễ đã cẩn thận buộc vào cổ tay cô địa chỉ liên lạc với người thân. Cô nấc lên, tiếng nấc bi thương... 'Trên cao''...

''Dưới kia sôi động... scandal... tha hồ cho những con mắt hiếu kỳ, những lời đàm tiếu:

- -Ối dào, xinh xẻo, đoan trang thế kia mà lại chọn cách phá thai.

- Ông Johnson còn che đậy khéo bài bản là cho cô ta đau đầu... uống thuốc ngủ quá liều, biết đâu là tác phẩm của ổng. Nghe nói trên cổ tay cô ta còn có đeo tên tuổi của ổng kia mà. Mỹ đen mà có học mới đáng... dễ sợ đó!

Một cô bĩu môi:

- Hoa hậu sinh viên mà... chẳng lẽ... phải vẽ vời ra một câu chuyện chứ!

- Ôi thật là tội nghiệp, nghe đâu là con gái của một gia đình danh giá.

- Bác sĩ Phan đâu, nghe nói cô ta là cháu gái của bác sĩ Phan.

- Cô sinh viên trẻ đẹp nào mà chẳng là CHÁU GÁI của bác sĩ Phan. Come on, you làm việc ở đây bao lâu rồi"

- Neiko người Nhật, Tantan mắt hí... Đại hàn, còn cái nàng gì hoa hậu Roseball năm đầu tiên Chinese xinh như mộng đó, đều là cháu gái của bác sĩ Phan hết. Người tình đa quốc gia mà, hi... hi...Ai mà tin.

Vậy mà... cô tin, tin và dâng hiến tất cả sự ngây thơ và trong sạch.

- Ê bồ... nói như bác sĩ Phan là kẻ lừa lọc, một tên sở khanh hả"

- Còn phải hỏi.

- Thôi thôi đi, ''người ta'' cũng đã một thời điêu điêu đứng đứng với bác sĩ Phan không phải đó sao. Cái chỗ ổng cầm tay lên đo huyết áp, về nhà lấy plastic bọc lại, nâng niu... một tuần không dám tắm đó mà ha... ha... Một tiếng ''ui'' xuýt xoa

- Bác sĩ Phan đến rồi kia... điển trai, lịch lãm, quyến rũ... đa tài... kể cả biệt tài với phái nữ... gặp tôi, tôi cũng đầu hàng vô điều kiện

Cảnh sinh viên đứng lố nhố, những lời đàm tiếu, xỏ xiên, làm cô lảo đảo... trên không. Thì ra có những người mới ngày hôm qua đây còn một điều chị hai điều em... thân thân thiết thiết mà thoáng chốc hôm nay đã trở nên sạch trắng không còn gì.

Cô thấy bóng dáng Anh- Bác sĩ Phan. Cùng một lúc, cô cũng nhìn thấy Khải như ngây, như dại... Anh không khóc mà sao mắt đỏ hoe.

Bác sĩ Phan trầm tĩnh đặt tay lên vai Khải đang run nhẹ:

- Bình tĩnh Khải, các bác sĩ cũng đã tận sức rồi.

Anh trông có vẻ hơi xanh, nhưng vẫn điềm nhiên. Bỗng Khải xô ngã Phan lao vào đám đông, chạy về hướng người ta đang đặt thi thể của cô hét lớn:

- Tôi là người có lỗi, chính tôi... hậu quả do tôi gây ra. Tôi đẩy cô ta vào con đường chết... Hãy trừng phạt tôi.

Khải lao đầu vào tường. Mọi người cố ngăn anh lại. Cô cũng một tay giữ chặt tay anh, nhưng vô lực. Cô làm sao còn sức mạnh nào nữa ngoài tiếng thì thào như gió bên tai.

- Khải ơi, hãy quên Tú, quên hẳn đi.

Anh ôm đầu:

- Tú, anh nghe được tiếng em gọi, Tú... Em ở đâu" Em ở đâu"

Y như một Roméo và Juliette thời đại, chỉ khác ở nguyên nhân cái chết. Cô ngắm nhìn, rồi bỗng dưng khói ở đâu làm mắt cô cay: Nếu như có một phép lạ hoặc một y thuật nào đó cho cô trở lại trần gian cô sẽ cùng Khải nắn nót đến dòng cuối cùng:

Truyện cổ tích

Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm,

Kén nhân tài mở Điệp lang khoa,

Vua không lấy Trạng vua thề thế

Con bướm vàng tuyền đău Thám Hoa.

Vua liền gọi gả con gái yêu

Nàng đẹp như em, chả nói điêu

Vua nuông hai vợ chồng phò mã

Cho nhỡn xem hoa sớm lại chiều

Một hôm hai vợ chồng quan Thám

Mê mải xem hoa lạc lối về

Vợ khóc: ''Mình ơi! Em hãi lắm!''

Trời chiều lạc lối tới vườn lê

Vườn đầy hoa trắng như em ấy,

Bỗng một bà tiên hiển hiện ra

Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại!

Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa

Bà thấy vợ chồng con bướm dại

Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê

Đến bên âu yếm, bà thương hại:

''Ý hẳn hai con lạc lối về"''

''Đây về nước Bướm đường thì xa,

Về tạm nhà ta ngủ với ta

Có đủ chăn thêu cùng gối gấm

Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa...''

Đêm ấy chăn êm và gối êm

Vợ chồng ăn bánh với bà tiên

Ăn xong thoát chốc liền thay lốt

Chồng hóa làm anh, vợ hóa em.

(Nguyễn Bính)

Ngày tang lễ, bác sĩ Phan đưa phu nhân theo cùng, đặt vào góc phòng một vòng hoa tươi đẹp nhất ''Vô cùng thương tiếc Đào Tinh Tú''

Khải dìu Mẹ cô đến đa tạ từng vị khách viếng thăm. Hôm nay anh mặc đồ cho tang lễ mà cứ chững chạc y như chú rể mới. Cô mỉm cười bâng quơ, lướt ngang qua đám đông, vờn vào khung ảnh lung linh ánh nến vẫy chào mọi người. Xiêm áo của cô cũng là áo cưới, trắng ngần, thanh thoát, đầu đội vương miện lấp lánh những vì sao. Lạ một điều là một trong những người rơi nước mắt cho cô, có một người cô chưa từng gặp mặt: Phu nhân bác sĩ Phan. Nàng nghiêng đầu vào vai chồng sụt sùi:

- Chỉ nhỉnh hơn Christina nhà mình có vài tuổi thôi anh ạ, lạy Chúa tôi.

Anh cũng đăm chiêu như thế, mình đang mang sứ mệnh cứu người. Trước một sanh mạng làm sao mà anh không lao tâm nhọc ý cho được.

Cô nhìn rõ từng gương mặt thân quen đưa tiễn cô lần cuối cùng rồi vẫy chào. Cô không mang theo những hiềm khích, oan khiên, oán giận làm gì cho nặng nợ... trần gian. Cô chỉ mang theo tình yêu của họ dành cho cô đi vào vô tận... đi mãi... đi vào quĩ đạo của những vì tinh tú xa xăm...

TRAN NGUYEN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,171,574
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến