Hôm nay,  

Cây Plum

13/02/200600:00:00(Xem: 126226)
Người viết: TỐ TÂM

Bài số 939-1539-263-vb3021406

Tác giả đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô là thứ nữ một gia đình H.O., hiện là một dược sĩ, làm việc tại Carmarillo, California.

*

Ba má đi homedepot mua cây plum về trồng ngay góc vườn. Vừa thả cây xuống hố ba vừa cằn nhẳn cằn nhằn:

- Trồng cái thứ này mai mốt trái nó ra nhiều ăn không hết, không hơi mà quét dọn.

Má cự nự:

- Biết nó có ra trái nhiều đủ để tui ăn không mà ông lo.

Ba:

- Thì tui thấy nhà mấy thằng bạn trái ra rớt đầy đất rồi ruồi nhặn bu đầỵ Tại bà ưng chớ tui thì tui thích trồng cây cam cây quýt hơn.

Má không thèm cãi ba mà lẳng lặng đi vô nhà kho lấy phân bón cho câỵ

Một tuần sau, cây plum bỗng dưng héo lá rồi...... rụng hết và vài ngày sau thì.... chết. Má đứng dưới gốc cây chì chiết :

- Đó, cây của ông ra nhiều trái ghê chưa!

Ba:

- Chắc tại cái đất mình xấu

Má lớn tiếng: (chắc tại xót cái cây)

- Tại ông chớ, ai biểu cây thì chưa trồng xuống mà đã lo trái ra nhiều ăn không hết rồi không ai hốt. Trái ra nhiều thì tui ăn, ăn không hết có rớt thì tui hốt, tui quét, tui có hành ông quét đâu mà ông lo, ông trù ông ám cho chết cái cây của tui......

Trong nhà kho, con Tí đang lục kiếm bao phân, miệng lầm bầm:

- Chán cho ba má thiệt, cái bao phân trồng cây không chịu lấy trồng cây mà nhè đi lấy cái bao phân trồng bông hồng, giờ trồng cây bông hồng thì lại không có phân để bón.

TỐ TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,957,549
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
"Nhà em có nuôi một con chó"… Đúng ra con chó đang có mặt ở nhà tôi là chó của con gái tôi mới mua, loại chó đến từ Bắc Kinh, mặt nhăn nhăn như 'con khỉ" (con khỉ nói giọng Huế của ba tôi) không phải là Bulldog vì thân hình nó không nhăn nhúm như Bulldog.
Tức ơi là tức, nhà gì mà chỗ nào cũng đầy đồ, giữ thì không xài, bỏ thì không được, chán muốn chết. An vừa càu nhàu trong lòng, vừa đi từ góc này đến góc khác trong nhà để tìm mấy món đồ cần dùng. Hai đứa làm đám cưới đã 3 tháng rồi mà đến giờ đồ đạc của An đa số còn nằm trong mấy cái vali và túi xách chất ở góc kẹt trong nhà Jim!
Sáng nay tôi dậy sớm hơn thường lệ, vì hôm qua nghe tin thời tiết cho biết hôm nay có thể có tuyết. Lòng hơi nôn nao muốn tận mắt nhìn thấy, muốn tay mình cầm lấy những bông tuyết trắng, mà ở Việt nam mình tôi chỉ thấy qua hình ảnh, hoặc trên Truyền hình.
Chiếc phi cơ cất cánh chở tôi rời khỏi thành phố Milpitas của San Jose, nơi mà người ta giới thiệu với tôi tên Milpitas đó có nghĩa là Thành phố Ngàn Hoa.
Tôi ra trường, gần một năm nay ôm cái bằng kỹ sư chạy xuôi chạy ngược, gặp ai quen cũng đánh trống " thấy việc làm thì giới thiệu ". Họ ừ, rồi im luôn. Thời buổi kinh tế đi xuống, hãng xưởng đóng cửa hết rồi, bạn bè lâu lâu thì nghe tin "..... mới bị lay off" nghe mà phát rầu.
Con bé cười ngặt nghẽo khi bị mắng. Nó bắt chước mẹ, hỏi khó bà nội. Mẹ nó yêu Bà lắm. Từ ngày nó lớn một chút, nó thấy mẹ nó hay trêu bà nội như vậy.
Tính đến năm 1986 tôi đã làm việc cho Santa Fe Engineering được 11 năm. Đây là một hãng lập đồ án và xây cất các dàn khoan dầu ngoài khơi, tầu khoan dầu, cầu tầu, ống dẫn dầu, nhà máy lọc dầu... trên khắp thế giới.
Việc làm đầu tiên của tôi trên đất Mỹ là làm họa viên cơ khí cho hãng Given, làm máy tiện NC (numerical control) trên đại lộ Santa Fe, thành phố Compton ở California.
Nhạc sĩ Cung Tiến