Hôm nay,  

Cảm Xúc: Đêm Đầu Trên Đất Mỹ

05/04/200600:00:00(Xem: 115151)

<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Tác giả tên thật là Nguyễn thượng Văn Trung, mới qua Mỹ được hơn một năm. Hiện đang là machine operator cho một hãng tiện. Thư kèm bài viết đầu tiên gửi giải thưởng Việt Báo, tác giả viết nguyên văn như sau:

“Cả nhà tôi rất thích đọc những bài viết về nước Mỹ và tôi đã dành dụm tiền mua đủ bộ sách Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000 đến 2005.

Đối với tôi, tôi rất biết ơn Việt Báo đã tổ chức cuộc thi và những tác giả đã viết bài dự thi. Nhờ đọc những bài này mà tôi học được biết bao bài học bổ ích và tự nhiên thu thập được nhiều kinh nghiệm quí báu cho cuộc sống ban đầu ở đất nước xa lạ này.

Vì chưa ở Mỹ bao lâu, chưa từng đi đâu ra khỏi SanJose, mặc dù cả nhà đều mong mỏi có ngày đến được Little Sài Gòn, thủ đô của người Việt tỵ nạn C.S. nhưng điều kiện chưa cho phép. Hôm nay tôi chỉ có thể đóng góp một bài viết về một chút kỷ niệm của tôi với những người Mỹ thời thơ ấu, gọi là đáp lại ân tình của những người đi trước đã viết cho tôi đọc.

Xin Việt Báo nhận nó như là một lời cám ơn chân thành của tôi đối với tất cả mọi người.”

Giải thưởng Việt Báo chào mừng tác giả TiViTi - Nguyễn thượng Văn Trung. Kính chúc ông và gia đình an vui, tiến tới.

*

Đã quá lâu cho một sự đợi chờ! Nước Mỹ và tôi như đôi tình nhân quen nhau qua tờ rao kết bạn. Biết về nhau qua những bức thư tình. Cố hiểu về nhau qua những thông tin lượm lặt nhưng chưa từng diện kiến dung nhan.

Tôi đã từng cố tưởng tượng, cố hình dung một mảnh đất, một khung trời với đầy đủ vẻ quyến rũ, nhưng không tài nào có được một bức tranh đầy đủ và thỏa ý. Nước Mỹ trong tôi sao mà vừa thân thương vừa xa lạ. Thân thương vì lòng mình cứ mãi mơ về chốn ấy. Khắc khoải nhớ mong như ngóng chờ hình bóng của người yêu. Xa lạ vì người trong mộng ấy chưa một lần được nắm lấy bàn tay, chưa một lần được nhìn vào đôi mắt, chưa một lần được nhận biết mùi hương.

Ngày nhận được giấy báo tin cho một lần hội ngộ, tôi thấp thỏm đếm từng ngày và quay quắt cả trong mơ. Ngày thức giấc tôi mong đêm về thật sớm. Đêm mơ màng tôi ngóng ánh bình minh. Nhiều khi tự trách mình sao bạc tình đến vậy. Quê mình đây bao tháng ngày mình sống, sao bây giờ hửng hờ quay mặt tìm Mỹ nhân. Đành biết thế chứ làm sao phân giải. Nỗi lòng mình chỉ mình biết, thế thôi.

Rồi ngày ấy, dù lâu bao nhiêu cũng tới. Tôi bồi hồi xao xuyến như kẻ mới được yêu.

Trên máy bay vút lên trời xanh thẳm, tôi nghe như mình vỗ cánh thoát lồng chim. Mười mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng, có xá gì đâu so với mấy mươi năm đợi chờ. Mắt cay xè nhưng chẳng hề chợp mắt. Cay vì mất ngủ hay cay vì nước mắt ứa bờ mi" Lạ thật nhỉ! Mình da vàng mũi tẹt, sao lại bồi hồi mong gặp kẻ tận trời Tây" Nơi mà chưa một lần mình bước tới. Chưa một lần cúi xuống đặt môi hôn.

Phút hội ngộ sao mà xao xuyến thế! Những nụ cười những ánh mắt thân thương. Tôi choáng ngợp trước hình hài đẹp đẽ. Dù có bao lần tưởng tượng cũng không ra. Từ phi cảng đến ngoài đường phố xá, người xứ gì mà vẻ mặt hồn nhiên. Chắc chẳng bao giờ mất tự do nên họ cười đôn hậu, gặp thì chào như thể đã thân quen. Trên freeway dòng xe như thác lũ, xuôi một chiều chạy mãi tận về đâu. Đường về nơi ngụ xuôi theo dòng lũ ấy, tôi thu mình ngây ngất ngắm trời mây. Thoáng một chút buồn chợt nhớ về quê xa. Mới hôm qua rời xa nơi cắt rún, nơi vẫn còn những giọt lệ đau thương. Bao năm chinh chiến đến đọa đày, chẳng còn nổi một nụ cười vô tư lự. Trái tim tôi vừa rạng rỡ với nơi hằng mong đợi, lại u sầu vì so sánh với quê hương. Nơi tôi đã lớn lên mà sao thành xa lạ, như tha hương trên chính tổ quốc mình. Thầm niệm một lời cầu cho tổ quốc của tôi.

Đêm đầu tiên tôi lang thang, không ngủ. Đã chín giờ trời vẫn sáng, lạ chưa"! Như níu kéo ngày đầu tiên gặp gỡ. Gió lạnh lùa vẫn thấy ấm con tim. Tôi cứ đi tận hưởng mùi hương mới, của đất trời của thảm cỏ cây xanh. Vùng đất này từ nay sẽ gắn bó phần đường đời còn lại của tôi ư"

Dù sao nữa, đã một lần lựa chọn, phải hòa mình sống cuộc sống tự do. Tôi vẫn biết đoạn đường dài phía trước, cả một trời thử thách bước chân tôi. Tôi vẫn biết đêm đầu đời cô dâu chú rể, hạnh phúc nào bằng nhưng là hạnh phúc chung thân. Chẳng còn đâu những ngày yêu nhau trong mộng tưởng. Chẳng còn phập phồng mong đợi những cánh thư. Kể từ nay cuộc đời là thực tiễn. Cả hai người phải bước những bước chung. Phải hiểu nhau, phải một lòng tiến bước. Dù đường đời muôn vạn những chông gai.

Từ ngày mai tôi khởi đầu cuộc sống mới. Nhất định mình sẽ làm lại từ tay không. Dù có biết cuộc đời không dễ dãi. Nhưng bền lòng hạnh phúc vẫn tầm tay.

TiViTi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,772,635
Đây là tâm sự của một cựu sĩ quan già, xin gửi đến quí báo. Kính tặng các chiến hữu, các cựu tù nhân chính trị QLVNCH.
Tôi thuộc về lão niên gần 80 tuổi, theo dõi các bài "Viết Về Nước Mỹ" có nhiều bài lý thú lắm! Một cuộc đổi đời ngoạn mục có một không hai.
Ngọc, một cô gái nhan sắc cũng dễ coi, có duyên nhất là khi cô cười để lộ hai đồng tiền thật xinh xắn. Cô lấy chồng sang Mỹ định cư. Chồng cô tên Hòa, một thanh niên khoảng ba mươi tám tuổi, hơi gầy, không cao lắm, làm nghề construction.
Chuyến đi săn ảnh mùa thu của hội ảnh nghệ thuật nơi tôi đang theo học được tổ chức vào cuối tháng chín, từ thứ bẩy đến thứ ba
Một người đàn ông tuổi khoảng ngoài 50 tuổi dáng người lanh lợi từ ngoài cửa tất tả vào trong tiệm HO ở đường Senter rồi tự mình kéo ghế ngồi
Không biết hắn mắc cái bịnh moi thùng rác này từ hồi nào. Có lẽ từ hồi bị đói ăn trong các trại tù vượt biển" Thời đó bị nhốt hơn một năm ở trại Bà Bèo tỉnh Tiền Giang, mỗi lần thiên hạ có thăm nuôi là hắn lại ra xọt rác để lượm mấy trái chuối héo, trái ớt dập của thiên hạ vứt đi.
Từ credit union bước ra, lòng Loan tràn ngập một niềm vui khó tả. Nàng nghĩ thầm, thế là mình vừa trồng được một cái cây nho nhỏ - cây từ thiện. Từ hôm đọc báo thấy những em bé mồ côi ở quê nhà đói khổ, Loan nảy ra một ý định, làm một cái thùng binh từ thiện tại gia.
Tôi định cư ở Mỹ được năm năm rưỡi theo diện đoàn tụ gia đình. Cũng như đa phần những người trung niên khác, khi biết còn khoảng một năm nữa được đi định cư, tôi lao vào làm việc thật nhiều
Rời quê hương sang Mỹ, tôi hy-vọng tạo lập một đời sống mới tốt đẹp hơn. Nhưng trước khi bước vào giai đoạn tốt đẹp, tôi đã trải qua nhiều chặng đường gian khổ.
Ông Bạn Vong Niên, "Chiều hôm nay mình tui lang thang trên đường", "tui đi giữa hoàng hôn ..." Tui vừa đi vừa suy nghĩ tới một chiện thiệt mắc cười mà nghĩ riết thấy cười hổng đặng ông ơi. Để tui nói ông nghe.
Nhạc sĩ Cung Tiến